Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 383




Chương 383

Em là rắn? Hay là chuột nhỉ? Không đúng, tôi là chó sói, em là chó nhà mới đúng!”

Kiều Minh Húc cố ý nói.

Mạch Tiểu Miên mặt đầy vạch đen, lần đầu tiên không nói nên lời.

Kiều Minh Húc nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô cứng họng của cô, bèn không nhịn được đưa tay búng vào trán cô.

Mạch Tiểu Miên vội vàng che trán lại, trợn trắng mắt nói: “Lúc anh mong đợi tôi tranh cãi lại, tôi cứ hết lần này tới lần khác không muốn cãi vả phản bác lại anh đấy, ha ha.”

“Người phụ nữ giảo hoạt này.”

Kiều Minh Húc nhìn cô, nói: “Không phải em muốn đi dạo một chút sao? Tôi cùng em đi dạo quanh tiểu khu nào, thuận tiện xem thử cha mẹ em thế nào rồi, được chứ?”

“Cũng được, nhưng không cho phép nói với bọn họ chuyện công việc cùng bệnh tình của tôi đâu đấy.”

“Biết rồi.”

Hai người sóng vai nhau tản bộ đi ra khỏi tiểu khu Hoàng Uyển.

Tiểu khu này được xem như cấp bậc năm sao, mỗi cảnh trí ở nơi này được thiết kế vô cùng đẹp đẽ, cây xanh bóng mát, hoa cỏ trải rộng. Hơn nữa còn tham khảo phong cách của lâm viên Tô Châu. Trên đường tản bộ cực kỳ thoải mái dễ chịu.

“Hoàng Uyển là công trình đầu tiên của tập đoàn Kiều Thị mà tôi độc lập đảm nhận. Những thiết kế cơ bản đều là tôi tự mình thiết kế. Lúc ấy, vì để có thể thiết kế Hoàng Uyển thành một tiểu khu cao cấp nhất thành phố A, tôi đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư cùng sức lực trên đó, cả đêm không ngủ là chuyện thường tình.

Kiều Minh Húc nói với cô.

“Wow! Nơi này anh cũng tự tay thiết kế sao? Anh lợi hại quá vậy? Tôi còn tưởng rằng anh chỉ là một thương nhân bất động sản, nhưng không ngờ rằng anh còn là một nhà thiết kế cao cấp đấy!”

Mạch Tiểu Miên nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

“Tôi học đồng thời quản trị kinh doanh và kiến trúc của Đại học Harvard, hơn nữa còn tốt nghiệp loại xuất sắc đấy nh: Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của cô, Kiều Minh Húc cực kỳ hưởng thụ.

“Không từ ngữ nào có thể hình dung được sự ngưỡng mộ của tôi với anh cả! Đại thần Kiều, xin hãy nhận của tôi một lạy”

Mạch Tiểu Miên giả vờ như muốn quỳ xuống đất để hành lễ.

Kiều Minh Húc vươn tay kéo cô lên, đầu đầy vạch đen nói: “Mạch Tiểu Miên à, em rốt cuộc có thể đứng đắn đừng chọc cười người khác nữa được không đấy?”

“Anh sai rồi.”

Mạch Tiểu Miên xụ mặt, nghiêm túc nói: “Thật ra thì, tôi am hiểu nhất là dùng chuyện nghiêm túc để kết thúc một câu chuyện cười đấy!”

Nha …nha… nha…

‘Trán của Kiều Minh Húc lúc này đã không phải là một vạch đen nữa, mà là một đàn quạ bay qua trước mặt …

Người phụ nữ chết bầm này luôn làm cho người ta cảm thấy vui vẻ như thế đấy!

“Chị, anh rế!”

Một giọng nói vui mừng, còn có hơi ngượng ngùng vang lên.