Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 373




Chương 373

“Những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình thì họ vẫn là những người trong sạch. Chủ nhiệm Hoàng biết được sự trong sạch của tôi là được rồi.”

Mạch Tiểu Miên trả lời một cách thản nhiên.

“Cảm ơn pháp y Mạch đã hiểu cho tôi. Còn về việc xử lý Trương Hòa, tôi muốn hỏi ý kiến của pháp y Mạch, dù sao.

thì cậu ấy cũng là người của cô.”

Mạch Tiểu Miên nghĩ tới khuôn mặt của Trương Hòa, hơi cau mày, không đáp lại.

“Hôm nay, Lâm Xảo Lâm cũng đã đến đơn vị từ sáng sớm nói công khai xin lỗi cô, chỉ là cô không có mặt. Pháp y Mạch, tôi thấy Lâm Xảo Lâm cũng rất thành khẩn và hối hận. Giữa Lâm Xảo Lâm và Trương Hòa, tạm thời chỉ là quan hệ thỏa thuận bằng lời nói, còn chưa đến mức chuyển tiền mặt. Dù cho có để cục thanh tra đến xử lý cũng không làm gì được Lâm Xảo Lâm, ông ta có thể đổ hết mọi chuyện lên người Trương Hòa.”

“Nhưng Trương Hòa gây ra lỗi không làm tròn chức trách như vậy, cũng không thích hợp ở lại đội ngũ pháp y chúng †a. Tất nhiên, nếu như pháp y Mạch cảm thấy Trương Hòa là một nhân tài không tồi, có thể hối lỗi sửa sai, vậy thì chúng †a vẫn có thể giữ cậu ấy lại để quan sát thêm. Cậu ấy đi hay ở đều phụ thuộc vào thái độ của cô.”

Chủ nhiệm Hoàng, con người có nhiều kinh nghiệm này, đã ném quả tạ Trương Hòa này cho Mạch Tiểu Miên, để cô tự xử lý.

Cho dù Mạch Tiểu Miên đã vô cùng chán ghét Trương Hòa, nhưng cô lại không muốn ép cậu ấy đến đường cùng nên ói: “Xử lý khiêm tốn thôi, để cậu ta tự chủ động từ chức”

“Được, tôi nghe cô.”

“Chủ nhiệm Hoàng, nếu không có việc gì nữa thì tôi cúp.

máy đây, tôi có hơi không khỏe, không muốn nói nhiều.”

“Pháp y Mạch, Trương Hòa đi rồi thì cô không có trợ lý nữa, làm việc sẽ vất vả gấp đôi. Hơn nữa, nếu cô không bồi dưỡng người kế thừa, sau này cô mang thai sinh con các thứ, đơn vị pháp y của chúng ta sẽ thiếu nhân sự, cô nói xem nên làm thế nào?”

Chủ nhiệm Hoàng hỏi bằng giọng thương lượng.

“Ngày mai tôi khỏe hơn thì sẽ đích thân đến đại học A tìm một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc làm trợ lý cho tôi, nếu chủ nhiệm Hoàng chịu ủy quyền cho tôi tuyển người.”

Mạch Tiểu Miên đáp.

“Cái này…”

Chủ nhiệm Hoàng do dự chốc lát rồi nói: “Tôi có một đứa cháu học chuyên ngành pháp y ở đại học B, không biết pháp y Mạch có bằng lòng phỏng vấn con bé trước không?

Con bé học khá xuất sắc, cũng ngưỡng mộ cô đã lâu, muốn theo cô học tập.”

Nghe thấy thế, Mạch Tiểu Miên hơi khó chịu.

Cô ghét nhất là kiểu đi cửa sau thế này, nghiệp vụ không tốt nhưng lại dựa vào ô dù, đủ thứ vấn đề.

Nhưng chủ nhiệm Hoàng đã mở lời rồi, cô cũng không thể từ chối.

Cho dù cô chọn một người khác thì cuối cùng quyền quyết định nhân sự vẫn nằm trong tay chủ nhiệm Hoàng, chắc chắn ông ấy sẽ đưa ra đủ thứ phủ định, thậm chí sẽ gắn cho cô cái mác nhỏ nhen để bênh vực cho họ hàng của mình.

“Được, nhưng chủ nhiệm Hoàng này, tôi phải nói trước, nếu họ hàng của ông thật sự không thích hợp thì tôi sẽ từ chối.