Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 22: Cuộc Gọi Của Minh Húc






"Mẹ à, con thật sự không nhìn ra, hóa ra mẹ lại là một người hám lợi như vậy đấy!"
Mạch Tiểu Miên trợn mắt xem thường nói: "Trước kia không phải mẹ vẫn luôn dạy con làm người phải biết yên phận, không nên thèm muốn những thứ không thuộc về mình sao? Hôm nay sao mẹ lại làm trái ngược lại vậy? Lần này thật đúng là làm con cực kỳ khinh thường mà!"
"Mẹ là người hám lợi thế đấy, còn con thì sao? Ai bảo con 28 tuổi rồi mà vẫn không ai thèm lấy cơ chứ? Mẹ con ấy à, vốn dĩ cũng có một tấm lòng cao thượng, nhưng đã bị đứa gái ế ngang ngược như con ép thành một người như thế này rồi! Huống chi, mẹ cũng không phải nhìn vào của cải của nhà họ Kiều, mà mẹ đây là nhìn trúng những người đàn ông nhà họ Kiều kia kìa.

Bọn họ đều là những người đàn ông cực kỳ chung thủy, mẹ đây là đang nghĩ cho con đấy!"
Mẹ Mạch nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Cha, cha khuyên nhủ mẹ đi!"

Mạch Tiểu Miên thực sự không biết phải làm sao cả, cô không thể cãi lại mồm mép lanh lợi của mẹ nổi, chỉ biết cầu cứu cha giúp đỡ.Nhưng không ngờ, lần này cha Mạch lại không giúp cô, mà buồn rầu nói một câu: "Cha cũng cảm thấy lần này mẹ con nói có lý! Vợ chồng nhà họ Kiều vừa rồi trông rất tốt, chắc chắn không phải là loại cha mẹ chồng ác độc.

Mà con còn cứu cha của bọn họ, bọn họ hẳn cũng nhớ tới ân tình của con, sẽ không để cho con chịu uất ức đâu.

Con gả đến nhà bọn họ so với những nhà khác thì tốt hơn nhiều!"
"Cha, sao ngay cả cha cũng như vậy chứ?"
Mạch Tiểu Miên tức đến nỗi giậm chân, không để ý đến hai người họ nữa, quay về phòng lấy điện thoại di động.

Không để ý đến mẹ đang ở phía sau đuổi mắng, vội vàng đi ra cửa.
Tùy tiện lên một chiếc xe buýt công cộng, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Rất nhiều người lên xe buýt.
Bởi vì Mạch Tiểu Miên ngồi ở hàng ghế sau cạnh cửa sổ nên cho dù có nhiều người hơn nữa thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cô.

Cô lặng lẽ quan sát dòng người qua lại bên ngoài cửa kính xe, từng cảnh vật quen thuộc của thành phố lướt qua trước mắt, giống như những bức tranh đang lơ lửng bay ngược về phía sau vậy.
"Chậc chậc, Kiều Minh Húc này vừa đẹp trai, vừa giàu có.


Ai có thể gả cho anh ấy nhất định ngủ mơ cũng sẽ tỉnh giấc mất."
Một cô gái ăn mặc như một nữ sinh viên đại học ngồi ở phía trước cô đang lật một tờ báo, nói với cô gái bên cạnh bằng một vẻ mặt đầy si mê.
"Đúng vậy, đẹp trai quá!"
"Mấu chốt là rất có tiền, theo bảng xếp hạng Forbes những người giàu có, tài sản ròng của anh ấy ít nhất cũng hơn 50 tỷ đấy".
"Thật đúng là nhiều tiền mà! Tuy nhiên, một người đàn ông như vậy ít nhất cũng phải sánh đôi với một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có gia thế tốt.

Loại phụ nữ bình dân như chúng ta ấy à, ở trong mắt anh ấy chắc chắn rất khó coi.""Đúng vậy, ôi chao..."
Nghe thấy các cô ấy thảo luận, Mạch Tiểu Miên một lần nữa lại cảm thấy cuộc sống có chút buồn cười.
Người giống như Kiều Minh Húc với cô rõ ràng là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau cả.

Tuy nhiên không ngờ rằng, bắt đầu từ tối hôm qua, anh lại xông vào trong cuộc sống của cô như vậy.

Thậm chí người nhà của anh lại còn đến cầu hôn cô một cách khó tin nữa.

Vừa nghĩ tới đây, điện thoại chợt reo lên, là một cuộc gọi từ số lạ.
Cô nghe máy, nói: "Alo, xin chào!"
"Xin hỏi cô có phải là cô Mạch Tiểu Miên không?"
Mặc dù xe buýt hơi ồn ào, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy một giọng nam trầm thấp, rõ ràng, mạnh mẽ và hơi từ tính truyền đến từ điện thoại.

Giọng nam này nghe có chút quen thuộc, nhưng cô không đoán ra được là ai cả.
"Là tôi, xin hỏi anh là ai?"
"Tôi là Kiều Minh Húc!"
Nghe thấy cái tên này, Mạch Tiểu Miên không khỏi bất ngờ "A" lên một tiếng, có chút cao giọng hỏi lại: "Kiều Minh Húc?"
Nghe thấy cái tên cô nói, hai cô gái nhỏ ở phía trước quay đầu lại, tưởng rằng cô đang hỏi các cô ấy nên bèn đáp: "Đúng vậy, bọn em đang nói về Kiều Minh Húc, chị cũng biết sao?"
Mạch Tiểu Miên nhìn hai cô gái ấy, nhưng không trả lời lại..