Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 173: Điện Thoại Di Động Của Tôi!






Sau khi bơi lội kịch liệt, nước biển lạnh như băng cùng những đợt sóng cuồn cuộn khiến tâm trạng phiền não của anh bình thường trở lại.

Cũng giống như một khúc gỗ nổi vậy, trôi bồng bềnh trên mặt biển, nhìn bầu trời lốm đốm đầy sao...!
Mạch Tiểu Miên thấy Kiều Minh Húc không có ở đây, cho rằng anh có chuyện đi ra ngoài rồi, tâm trạng không tốt lắm, cũng có cảm giác buồn ngủ, muốn ngủ.

Vì vậy, cô rất tự giác trải chăn dưới mặt đất quay ra ngủ.

Khi tâm trạng của Kiều Minh Húc đã hoàn toàn bình tĩnh, hơn nữa còn có cảm giác hơi lạnh, liền từ dưới biển lên bờ, trở về nhà.

Lúc chuẩn bị cầm quần áo đi tắm lại nhìn thấy Mạch Tiểu Miên đã trải chân ra đất nằm ngủ.


Tư thế ngủ của cô lúc này giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn vậy, ôm chặt chăn, mặt chôn trong chăn.

Khóe mắt dường như còn vương giọt lệ, có lẽ mơ thấy chuyện gì đó nên trên mặt mang theo biểu cảm làm lòng người cảm thấy có mấy phần bị thương.

Mà chiếc lược đã bị gãy thành hai đoạn kia được đặt trên bàn.

Anh rất muốn ném cái lược đó ra ngoài cửa sổ, để cô không thể tìm được nữa.

Tuy nhiên, cuối cùng vẫn nhịn được.

Nhìn thấy chân cô lộ ra bên ngoài chăn, bèn khom người, cúi đầu kéo chăn, giúp cô che kín lại tránh khỏi bị lạnh.

Sau đó mới đi tắm.

Sau khi tắm xong ra, Mạch Tiểu Miên vẫn ngủ trong tư thế đó.

Anh liền bước qua người cô, leo lên giường mình.

Chăn bông trước đó đã bị cô quấn vào người nên vẫn còn ẩm ướt.

Anh ghét bỏ ném ngay chiếc chăn dơ kia vào trong giỏ, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc chăn bông mới, rồi mới đi ngủ.


Lần này, anh làm thế nào cũng không ngủ được, bèn dứt khoát xoay người, nghiêng đầu nhìn Mạch Tiểu Miên ngủ.

Nhìn một chút cũng ngủ theo.

Nửa đêm Mạch Tiểu Miên tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Kiều Minh Húc đang quay mặt về phía mình ngủ.

Lúc anh ngủ, biểu cảm trên gương mặt rất thư thả, ít đi cảm giác lạnh lùng bình thường đó.

Đôi môi mỏng vẫn luôn mím chặt ấy không biết mơ thấy điều gì mà lại hơi nhếch lên, mang dáng vẻ cười như không cười.

Lông mi anh lại rất dài, giống như hai cây quạt nhỏ vậy, mí mắt anh hơi run rẩy, trông rất đẹp måt.

Lỗ mũi anh thon dài, cũng rất cao, khiến người khác muốn cắn cho một cái...!
Còn có đôi chân dài đặt bên ngoài chăn bông trên chiếc giường lớn kia nữa...!
Đúng là cho dù nhìn từ góc độ nào, anh cũng đều đẹp trai như vậy!
Mạch Tiểu Miên không nhịn được mà thưởng thức!
Cảm thấy thưởng thức thôi không đủ, cô bèn lặng lẽ cầm điện thoại ra, chụp lại tư thế ngủ của anh.

Ai biết, đèn flash trong điện thoại lại sáng lên, chiếu vào mặt Kiều Minh Húc, làm anh tỉnh dậy.

Anh chợt mở mắt ra, nhìn Mạch Tiểu Miên đang cầm điện thoại chụp hình mình, bèn vô thức vươn tay, đem điện thoại di động của cô đánh xuống mặt đất...!

“Bốp!"
Một tiếng vang giòn dã.

Điện thoại di động mỏng dính của Mạch Tiểu Miên rơi trên mặt đất thê thảm không nỡ nhìn.

Cô vội vàng đưa tay nhặt lên, đau lòng nhìn màn hình bể nát kia.

Cô muốn mở máy, nhưng làm thế nào cũng không mở được, đoán chừng là đã hoàn toàn bị hỏng rồi.

"Điện thoại di động của tôi!"
Cô tức giận kêu lên với Kiều Minh Húc: "Điện thoại di động của tôi có thù oán gì với anh chứ, sao anh lại đối xử với nó như vậy?"
"Vừa rồi em mới muốn làm gì?"
Kiều Minh Húc không trả lời cô, mà ngồi thẳng người dậy, trầm mặt, lạnh giọng hỏi.

Mạch Tiểu Miên đỏ mặt đáp: "Tôi chỉ là cảm thấy dáng vẻ lúc ngủ của anh rất tuấn tú nên
muốn chụp một tấm hình thôi mà."
Kiều Minh Húc trông cô có vẻ không nói dối, sắc mặt mới hơi hòa hoãn lại, nói: "Có một tạp chí muốn chụp ảnh tôi ngủ đã trả 500.000 tệ đấy!"