Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 102: Cá Tầm Trung Quốc Sao Đồ Tốt!






Mạch Tiểu Miên không hiểu sao cô bé lại nói như vậy.

"Anh Quang Hiển không phải nói thích chị sao? Tại sao anh ấy lại còn muốn cặp kè với những người phụ nữ khác ạ?"
"Ôi, Đồng Đồng à, giữa Quang Hiển và chị không có chuyện gì đâu.

Cũng không thể bởi vì anh ấy nói thích chị thì không được ở bên cạnh những người phụ nữ khác.

Anh ấy cũng phải có cuộc sống của riêng mình mà."
Mạch Tiểu Miên cười xoa đầu Đồng Đồng, nói: "Những chuyện này đều không nằm trong phạm vi em cần quan tâm đầu, em đừng suy nghĩ nhiều nữa."
"Em không thích anh ấy ở cùng một chỗ với những người phụ nữ khác!"

Mạch Đồng Đồng ủ rũ nói.

"Hửm?"
Mạch Tiểu Miên nghi hoặc nhìn Mạch Đồng Đồng, cảm thấy lúc cô bé nói đến Phùng Quang Hiển có chút kỳ quái.

Tuy nhiên, cô cũng không nghĩ nhiều về điều đó, chỉ cho rằng Đồng Đồng là vì cô nên không thích thế.

Cô lại nghĩ đến Lãnh Kiều Thì hôm nay gặp trong thang máy.

Hai người không yêu nhau, cứ như vậy mà bị buộc phải bước vào cuộc sống hôn nhân, cũng không biết sau này Phùng Quang Hiển sẽ sống như thế nào.

Nhưng mà, chính bản thân cô còn tệ hại hơn, còn phải sống một cuộc sống hôn nhân giả tạo.

Chó chê mèo lắm lông ấy mà.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô chợt vang lên, là Phùng Quang Hiển gọi đến.

Đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

"Tiểu Miên, em có nhà không?"
"Có."
"Mọi người đã ăn tối xong chưa?"

"Vẫn chưa ăn."
"Vậy anh đến ăn tối nhé!"
"Hử?"
"Không chào đón sao?"
"Chào đón, chào đón chứ, để tôi đi nói với mẹ!"
"Vậy bây giờ anh đi ngay đây."
Sau khi Phùng Quang Hiển cúp điện thoại, Mạch Tiểu Miên bèn nói với mẹ mình.

Khi mẹ Mạch nghe tin Phùng Quang Hiển đến dùng cơm, bà lập tức vui vẻ chạy vào bếp bận rộn ngay.

"Chị ơi, anh Quang Hiển muốn đến chơi sao?"
Vẻ mặt Mạch Đồng Đồng có hơi căng thẳng.

"Ừ, chuẩn bị đến đây ăn tối."
Mạch Đồng Đồng liếc nhìn bộ đồ ngủ đang mặc trên người mình, nói: "Vậy em trở về phòng thay quần áo đây!"
Nói xong, cô bé cũng nhanh chóng đóng sách vở bài tập lại, trở về phòng.

Mạch Tiểu Miên nhìn theo bóng lưng của cô ấy, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng vấn đề ở nơi nào, cô lại không nói ra được.


Có lẽ vừa rồi Phùng Quang Hiển đứng ở cổng tiểu khu gọi điện thoại, cho nên chưa đến mười phút sau, anh đã gõ cửa bước vào.

Mạch Tiểu Miên ra mở cửa.

Phùng Quang Hiển nở một nụ cười vui vẻ, trên tay xách một túi ni lông to màu đỏ, có mùi tanh nhẹ, chào Mạch Tiểu Miên xong lập tức vội vàng gọi vào bếp: “Bác gái, bác xem cháu mang đến gì này?"
Mẹ Mạch lấy tay lau vào tạp dề sau đó bước ra, khẽ mắng: "Thật là, đến thì đến thôi, còn mang quà theo làm gì đấy?"
"Cũng không phải quà gì đâu, là cháu đặc biệt mang đến để bác làm cho cháu ăn đấy.

Một con cá tầm Trung Quốc mà cháu câu được ạ!"
Phùng Quang Hiển đưa túi ni lông cho mẹ Mạch.

"Cá tầm Trung Quốc sao? Đồ tốt!".

Mẹ Mạch mừng rỡ mở ra xem, bên trong có một con cá tầm khoảng chừng hai chục cân, còn đang há miệng thở hổn hển.

"To như vậy à?"
Mạch Tiểu Miên kinh ngạc hỏi: "Nếu mang đi bán lấy tiền có thể kiếm được không ít đấy.".