Đêm Thất Tịch rồi lại đêm Thất Tịch. Sao mà lắm đêm Thất Tịch thế không biết…
Mười tám năm sau…
Cầu Ô Thước vẫn là cầu Ô Thước, Hỉ Thước lại đổi được mấy lượt rồi, mà Ngưu Lang Chức Nữ thì vẫn thích chơi dã chiến như thế…
“A~ Ngưu Lang, chàng chậm một chút đi….”
“Không chậm được, tiểu Ngưu Lang của ta đã đói khát khó nhịn lắm rồi!”
“Từ từ đã, hình như thiếp nghe được tiếng một tín nữ đang cầu khấn trong lễ Khất Xảo…”
“Khấn, khấn cái rắm, chúng ta một năm mới có thể “bắn pháo hoa” một lần, đã ai để ý đến cảm giác của chúng ta chưa?”
“Không không, con bé đó là con cháu của hóa thân chuyển thế của lão Hoàng Ngưu nhà chàng đó, thì ra mười tám năm trước, thiếp không chuyên tâm gây ra sai lầm nhỏ chơi chết nó rồi… Con bé đầu thai xong đến tận năm nay trưởng thành mới khôi phục ký ức, lần này thiếp nhất định không thể lại…”
“Nương tử à, nàng nói nhiều quá…”
“A…A…A….” Một tràng kêu rên như oanh hót, thần chí Chức Nữ lại tan rã như thường lệ, chìm nổi giữa bể sâu khoái cảm, tay phải nàng lại búng ra một tia sáng yếu ớt, bánh xe vận mệnh lại con mẹ nó chậm rãi lăn bánh.
….
“Chức Nữ nương nương ơi là Chức Nữ nương nương, bà hại con một đời rồi. Lần này nói gì thì nói bà cũng phải đền bù cho con đấy. Xuất sắc về nữ công gia chánh là điều căn bản nhất, ngoài ra con còn phải xinh đẹp động lòng người, còn phải văn võ song toàn, với cả có một vị quân tử khiêm nhường thề non hẹn biển với con nữa.”
Ngưu Bách Diệp, cũng chính là đồng chí Ngưu Tam Tinh vừa chuyển thế đầu thai mười tám năm trước năm nay vừa tròn mười tám tuổi, cuối cùng cũng nhớ lại kí ức của kiếp trước.
Cô chậm rãi chìm vào giấc ngủ, ôm theo một đống tràn ngập chờ mong, thấp thỏm, cùng với mầm xuân thiếu nữ và nỗi tang thương từ kí ức trước khi đầu thai, thiếp đi rồi.
Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại, phát hiện mình ở trên núi, chưa kịp suy tư vì sao mình lại ở đây, chuyện đầu tiên cô làm là sờ lần toàn thân mình, xác định mình là phụ nữ hàng thật giá thật và thuần tự nhiên, không thừa không thiếu xong mới thở phào một hơi. Chuyện thứ hai cô làm là soi gương! Quả nhiên xinh đẹp mỹ miều hơn hẳn, một like! Chuyện thứ ba… Ờ, cô đã rất quen với cỗ lực lượng thần bí xuất hiện trong lòng bàn tay này rồi.
Chỉ là trong lòng sao cứ thấy nửa vui nửa buồn.
“Muội đến rồi à!”
Sau lưng cô vang lên một giọng nói ôn tồn lễ độ.
Ngưu Bách Diệp quay đầu, thấy có một nam nhân mày kiếm mắt sáng, khí chất xuất chúng đang đứng sau lưng mình. Vị này chẳng lẽ chính là “người quân tử khiêm nhường” mà mình đã cầu sao? Ngưu Bách Diệp vui mừng quá đỗi, lại sợ không đủ đoan trang, vội phanh lại, mỉm cười cúi đầu thẹn thùng.
Nam nhân kia đi tới, dịu dàng nắm lấy tay cô, móc trong ngực áo ra một tấm khăn thêu.
“Đây là khăn tay mà muội tự tay thêu, ta sẽ vĩnh viễn trân trọng nó như bảo bối. Muội nhớ đợi ta, ta chắc chắn sẽ quay trở về cưới muội. Mỗi một hòn đá, mỗi một gốc cây trên ngọn núi này đều có thể làm chứng cho ta, tình yêu của ta dành cho muội đời này kiếp này vĩnh viễn không thay đổi, quyết chí không rời xa!”
Wow, cái khăn thêu này thật là đẹp mắt quá đi à! Lần này xem như Chức Nữ nương nương đã mở to mắt rồi! Nam nhân này thực hợp khẩu vị của nàng mà!
Có điều chờ đã, thề non hẹn biển một hồi rồi mà còn chưa biết hắn tên gì đâu…
“Huynh, huynh tên là gì?” Ngưu Bách Diệp hỏi với vẻ xấu hổ.
Nam nhân kia hơi sững sờ, lập tức bật cười nói: “Mạc Sầu muội, muội thật là nghịch ngợm, ta là Lục Triển Nguyên nha!”
……..
Ngân Hà xa xôi, sao rơi bất chợt, kim phong ngọc lộ, nhân gian vô số…
Mỗi năm lại có một đêm Thất Tịch. Đêm nay lại là đêm Thất Tịch.
Ngưu Lang phát hiện Chức Nữ dưới thân mình hơi phân tâm, không khỏi kinh hoảng trong lòng. Chẳng lẽ kỹ thuật của mình đi xuống rồi? Thế là hắn càng ngày càng ra sức, tay và miệng cũng xung trận, cho đến khi Chức Nữ bị làm cho “suối nước róc rách chảy, chim oanh thánh thót rên” mới hài lòng.
Trong lúc ý thức mơ hồ, Chức Nữ lại nghĩ đến đứa con cháu của lão Hoàng Ngưu kia, năm nay đã không còn cầu khấn trong lễ Khất Xảo nữa, chắc là tìm được hạnh phúc rồi nhỉ.
“Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa phải thề nguyền sống chết!”
- -----
Hết