15.
Sách viết rằng, thuở xưa đã phân ra âm và dương. Nữ nhân và nam nhân đều cùng trưởng thành trên cùng một mảnh đất. Nhưng sau đó, lòng từ bi của Mẫu Thần đã bị lợi dụng và bà đã bị giam cầm. Vùng đất lơ lửng này được xây dựng trên chính cơ thể của Mẫu Thần.
Vạn năm giày vò.
Họ giam cầm Mẫu Thần, lợi dụng chúng ta, rõ ràng đều là con của Mẫu Thần, vậy mà họ lại xem chúng ta như súc vật.
Chỉ cần tìm được Mẫu Thần.
Ta nghĩ... ta biết bà ở đâu.
Ta mở cửa sổ rồi xoay người nhảy xuống, gió gào thét bên tai khi ta lướt đi giữa không trung.
Ngay dưới ngọn núi lơ lửng kia, chắc chắn là ở dưới đó!
Mọi người đều nhìn ta lao xuống, chẳng mấy chốc đã có người phía sau hét lớn, “Cấm phi hành ở tầm thấp!”
Dưới ngọn núi lơ lửng có một pháp trận, ta đặt bàn tay đầy máu bị thương lên đó, đất trời lập tức đổi sắc!
Ngọn núi lắc lư, ánh sáng vàng rực rỡ bừng lên từ mặt đất.
Xung quanh mọi người hét lớn: “Có nữ nhân! Cô ta là nữ nhân!”
Thì ra chỉ có nữ nhân mới có thể mở pháp trận này. Chẳng trách họ dám phô bày thứ quan trọng như vậy. Nhưng đã quá muộn rồi, ánh sáng từ mặt đất bao bọc ta, ngăn cách với những tên nam nhân bên ngoài.
Ngay phía dưới này, ta không biết mình sẽ thấy gì.
Ta ngoảnh lại nhìn đám người đang tức giận rồi nhảy xuống khoảng trống vừa nứt ra trên mặt đất.
Lớp đất vừa bị xé toạc, vỡ thành từng mảnh. Bên dưới là một hành lang tối đen như mực nhưng lại ấm áp và dịu dàng, như bước trên lớp bông mềm.
Đây là một không gian trống, không có gió cũng không có ánh sáng.
Một cái nhìn thoáng qua đã khiến ta run sợ đến sởn tóc gáy.
Ta không nhận ra nơi này, nhưng như thể nơi đây đã khắc sâu vào linh hồn ta.
Mẫu Thần.
Tóc bà bạc trắng, xoã dài trên mặt đất, gương mặt hiền từ nhưng cơ thể bị xuyên qua bởi những sợi xích dày đặc không đếm xuể, giam cầm máu thịt của bà nơi đây.
Cơ thể Mẫu Thần bị những câu thần chú đen tối bao phủ, hóa thành một đại dương tội lỗi.
Gương mặt gầy gò và những ngón tay khẳng khiu, gần như đã héo úa — một vị thần.
Khi bà ngẩng đầu lên, dòng máu vàng cứ thế nhỏ xuống; không rõ ai đã khoét đi đôi mắt của bà, giờ chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng, nhưng bà vẫn nhìn về phía ta.
Ta không kiềm được mà bật khóc, khóc cho nỗi đau khổ vạn năm của bà, quỳ rạp xuống đất không dám chạm vào bà.
Thần linh của chúng ta.
Nhưng khe nứt trên trán Mẫu Thần từ từ mở ra, một đôi mắt vàng óng ánh từ bi nhìn ta trong thinh lặng. Như thể đang hỏi: Con à, sao con lại khóc?
Bàn tay của bà vươn về phía ta, xuyên qua những mảnh xích rách nát đầm đìa máu vàng, áp lên má ta.
Và rồi bà mỉm cười.
16.
Bỗng nhiên gió lốc nổi lên, xích sắt leng keng vang dội.
Bà phá vỡ mọi trói buộc, ôm ta vào vòng tay lạnh lẽo.
Rồi im lặng chìm vào vĩnh hằng.
Nhưng ngay lập tức, Kim Đan của ta tan chảy, hòa cùng dòng máu vàng chảy vào trong cơ thể ta.
Thần cách.
Vòng tay ấy trong phút chốc tan thành từng mảnh ánh sáng vàng, Mẫu Thần đã tồn tại từ thuở khai thiên lập địa, chọn lấy người thừa kế của mình.
Rồi bà nhanh chóng qua đời.
Giống như nữ nhân bị lôi đi khắp nơi kia. Giống như tỷ tỷ của ta vậy.
Bà đã chọn một kẻ yếu đuối, tầm thường như ta.
Nữ nhân không biết rằng trên đời này có thần linh, thế nên họ ngày một hao mòn, khô cạn. Một vị thần không có tín đồ, không có sức mạnh thì sẽ không đủ khả năng chống lại bất cứ ai.
Ta phải quay lại tìm tín đồ của mình.
Ta trở lại mặt đất, nhìn ánh sáng vàng ngăn chặn đám đông đang dần tan biến mà không một ai dám bước tới gần.
Đan Vương là người đầu tiên lên tiếng: “Ngươi muốn gì?”
Muốn gì ư?
Ta không hiểu ý ông ta, nhưng khi nhìn ông ta, ta thấy thân thể ông lại căng lên đầy căng thẳng.
Ông ta sợ ta.
Sợ ta, một vị… thần không có chút sức mạnh nào.
Bởi từ hàng vạn năm qua, chưa ai thực sự trở thành Chân Thần; họ tự xưng mình là bán thần khi đã luyện đến đẳng cấp cao nhưng họ không hiểu được thứ gì mới thực sự là đỉnh cao của tồn tại.
Ta nhẹ nhàng chỉ tay: "Chỉnh lại trật tự, phục hồi Thiên Đạo."
Quay về với thuở khai thiên lập địa, trả lại cho họ những gì đáng thuộc về họ. Chúng ta không phải phụ thuộc của bất kỳ ai, không phải là bầy gia súc bị giam cầm, chúng ta có quyền biết sự thật, có quyền đứng chung trên cùng một mảnh đất với nam nhân.
“Đừng có nói nhảm.” Một người mắng: “Ta biết hết mọi chuyện, đừng hòng mê hoặc mọi người!”
“Ngươi không phải là thần thật, còn nói gì phục hồi trật tự?”
“Ngươi giết người rồi, ta biết, ngươi giết Lý tiểu tiên quân của mạch Âm Dương!”
“Vì chút hành động bộc phát mà giết nhầm người vô tội, ngươi không xứng làm thần chút nào.”
Ồ, giết nhầm vô tội ư?
“Mỗi người trong các ngươi đều là hung thủ giết hại vô số nữ nhân, sao lại có thể nói là ta giết nhầm?"
Hắn ta bật cười khinh miệt, đáp trả: “Đó là do họ tự nguyện.”
“Là do họ tham lam vô độ.”
Trước khi đến đây, ta cũng từng nghĩ rằng trở thành nam nhân mới là lựa chọn đúng đắn nhất, những ngày tháng tu hành không thuận lợi, ta cũng từng nuối tiếc vì mình không phải nam nhân.
Phải, sao hắn ta lại phải thừa nhận sai lầm của mình chứ?
Không cần thiết.
Hắn ta chỉ cần đứng đó và nói với ta rằng, nữ nhân không xứng làm thần.
Ta nhìn hắn ta, bật cười làm hắn ta lùi lại một bước sợ hãi.
“Ngươi sai rồi, và sẽ không bao giờ được sai như thế nữa.”
Ta giơ tay khiến thần khí bùng lên, dù hiện tại ta không có sức mạnh nhưng cũng đủ để khiến đất trời đổi sắc trong chốc lát.
Mọi người đều tản ra, rồi mở to mắt nhìn ta.
Biến mất rồi.
17.
Một lần nữa ta lại xuất hiện ở vùng đất phi thăng.
Trận pháp thu hẹp không gian, chỉ là không ai nghĩ một vị thần lại có thể làm vậy.
Ta nhìn về phía những nữ nhân chờ đợi từ lâu bên ngoài vùng đất phi thăng, đem sự thật nói cho tất cả mọi người.
Trên hòn đá ghi lại hình ảnh lúc Mẫu Thần ra đi, ai xem xong cũng rơi lệ.
Họ đã biết sự thật và chấp nhận sự thật ấy.
Đứa trẻ đến đưa sách cho ta nghẹn ngào hỏi: “Nhưng chúng ta phải làm sao đây?”
“Chúng ta trước giờ không biết có thể tu hành vượt qua cả Kim Đan.”
Ta cúi xuống nhìn: “Rồi các ngươi sẽ biết.”
“Hiện tại, các ngươi chỉ cần tín ngưỡng.”
Tín ngưỡng đó chính là ta.
“Ta không phải là thần, cho đến giờ ta vẫn là một kẻ lười biếng, yếu đuối. Nhưng ta chính là từng người trong các ngươi.”
“Hãy tín ngưỡng vào ta, cho ta sức mạnh, để ta trở thành tất cả mọi người.”
Đại chiến bùng nổ trong khoảnh khắc.
Sau khi phát hiện ta trốn thoát, họ cũng biết được điểm yếu của ta.
Đan Vương dẫn đầu tập hợp mười hai vị bán thần bay đến lơ lửng trước mặt ta.
Ta chưa cất lời nhưng âm thanh đã vang lên: “Tội nghiệt chất chồng, cần phải trừ bỏ.”
Mười hai người họ lần lượt ra tay, chỉ trong chớp mắt, trời đất nứt toạc, núi sông rung chuyển.
Tia chớp cuốn theo ngọn lửa, mặt trời ngời ngời hòa với vạn mũi kiếm sắc bén.
Ta nâng tay, thần lực lan tỏa, ánh trời đột ngột nhạt màu khơi dậy dòng máu nóng trong ta, đã quá lâu rồi.
Đau lắm.
Sấm sét xuyên qua cơ thể, ngọn lửa nung nấu linh hồn, vạn kiếm đâm xuyên xương thịt.
Nhưng ta không thể lùi bước, ta phun ra một ngụm máu màu vàng óng.
Ta thực sự… đã trốn tránh quá lâu.
Thần lực bùng lên, dòng máu của ta chảy thành sông, bên kia cũng có kẻ gục ngã.
Nhưng bất chợt, Kim Ô trên trời lay động, cây cung của thần Hậu Nghệ giương lên sau lưng ta!
Có kẻ mượn sức mạnh Kim Ô, luyện thành Cung Diệt Thần!
Không ai biết rằng ta đã kiệt sức, mũi tên này chắc chắn sẽ khiến ta hồn xiêu phách lạc.
Nếu ta chết… nếu ta chết đi!
Họ sẽ phải làm sao đây?
Ta chưa bao giờ sợ cái chết đến mức này, thần lực trong tay hóa thành thanh kiếm, ta nghiến răng gầm lên: “Ta không chết dễ vậy đâu!”
Xoẹt!
Kiếm quang của ta biến thành ngàn mũi kim lao thẳng về phía trước, Đan Vương từ trên cao đột ngột rơi xuống.
Còn cung Diệt Thần kia.
Đã bị tỷ tỷ ta ngăn lại bằng một nhát kiếm.