Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 139




Tinh tuyết trong vườn yên tĩnh một mảnh, ngoại trừ có đóa hoa không ngừng rơi xuống, không có tiếng động khác.

Trong mái hiên để một cái giường mỹ nhân nho nhỏ, bên trên một thiếu phụ đang ngủ, một cây quạt để trên mặt, không nhìn ra nàng không phải đã chìm vào giấc ngủ. Đứng bên cạnh là hai nha hoàn, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có âm lương đầy đất, cũng không thiếu.

Ngoài cửa đặng đặng đặng tiếng bước chân từ xa đến gần, mặt của Xuân Hoa xuất hiện ở mái hiên, nhìn thấy Dung đại phu nhân nằm trên giường mỹ nhân, chạy đi vào: “Mẹ, tại sao mẹ lại ở chỗ này?”

Dung đại phu nhân lười biếng dời thân thể: “Con về từ Tộc Học trở lại?”

Xuân Hoa gật đầu một cái: “ Dạ, vừa về với Nhị muội muội Tứ muội muội.”

Dung đại phu nhân cười một tiếng: “Thế nào đều bỏ Thục Hoa qua một bên?”

Xuân Hoa vểnh miệng: “Ai kêu nàng cùng giống di nương nàng chút, không có việc gì mà cứ gây sự với Thu Hoa, chúng ta nhìn không vừa mắt, ai cũng không thích đi cùng nàng.”

Thục Hoa là thứ nữ mà Thiếp Dung Tam gia sinh, bởi vì Cổ di nương kia là dung cháu ngoại gái lão phu nhân, cho nên Thục Hoa rất được Dung lão phu nhân yêu mến. Dung Tam gia ngược đãi thê tử kết tóc và đích nữ mình, lại nâng di nương và thứ nữ đến trời, vì vậy Thục Hoa cũng kiêu ngạo hơn Thu Hoa, luôn thay đổi biện pháp đè ép Thu Hoa.

Xuân Hoa và Hạ Hoa nhìn không đặng, tất cả đều giúp Thu Hoa, Thục Hoa rơi xuống thế yếu.

“Có lúc nên ba phải thì ba phải, đừng quá tích cực.” Dung đại phu nhân xoay mình ngồi dậy, ôm Xuân Hoa vào trong ngực: “Con đảo mắt thì chín tuổi rồi, không thể không hiểu chuyện.”

Xuân Hoa xoay người nói: “Mẹ, không cần mẹ nói, tự nhiên con biết.” Nàng từ trong lòng ngực móc ra một cái đồ trang sức nho nhỏ, đó là một đóa hoa sen điêu khắc từ ngọc hòa điền, cánh mỏng như cánh ve: “Vặn ti liên tử của con hư rồi, cha và ca ca lúc nào mới trở lại? Không thể không cầm đi Kim Ngọc Phường sửa sửa.”

Chân mày Dung đại phu nhân cau lại: “Ai biết bọn họ.”

Kim Ngọc Phường chi nhánh Hoa Dương gửi thư đến, nói là sư phó bên kia làm ra mấy loại đồ trang sức tinh xảo kiểu mới, muốn mời Đại lão gia tới xem, nhìn có muốn phổ biến khắp Kim Ngọc Phường không. Dung đại gia lên đường đi Hoa Dương, Gia Mậu cũng xin đi theo: “Con cũng đi theo cha nhìn một chút, nhìn xem dạng đồ trang sức gì mới có thể bán trên cả đại chu.”

Ánh mắt của Dung đại phu nhân đưa lên một chút, không nói gì, Dung đại gia cũng rất là vui vẻ: “ Được, con cũng đi theo cha xử lý cửa hàng một năm rồi, lần này cho con tới quyết định.”

Cứ như vậy, Gia Mậu đi theo Dung đại gia đến Hoa Dương.

Từ đầu đến cuối Dung đại phu nhân không lên tiếng, trong lòng lại mơ hồ lo lắng, chỉ sợ Gia Mậu nghĩ đến Lạc đại tiểu thư kia, mới nói muốn đi Hoa Dương. Nhưng nàng cũng không nói chuyện, bây giờ Gia Mậu mới chín tuổi, chưa được mười tuổi, nghị hôn còn sớm quá, chờ đến lúc mười lăm mười sáu tuổi, nói không chừng sẽ không có ý niệm kia, cần gì mình phải vội vội vàng vàng đi đánh vỡ.

Trước mắt hiện ra dáng vẻ vị Lạc đại tiểu thư kia, sinh thật sự không tệ, chỉ tiếc giữa lông mày kia lộ ra nhiều hoảng sợ quá, khí tức hẹp hòi của nhà nhỏ nhìn một cái không sót gì. Đã hơn một năm không thấy nàng, cũng không biết giờ thành bộ dáng gì rồi, nếu vẫn giống như mùa xuân năm ngoái, thật lãng phí túi da tốt của nàng.

Xuân Hoa kéo cánh tay của Dung đại phu nhân, thấy nàng như đang có tâm sự, làm nũng: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì đấy? Có cái chuyện khó gì cứ nói ra, cũng để cho Xuân Hoa tới nghiên cứu kỹ cho mẹ!”

“Tuổi con quá nhỏ, chỉ biết nói khoác lác, phải cho mẹ nghiên cứu kỹ một chút!” Dung đại phu nhân đưa tay nhéo nhéo gương mặt trắng như tuyết của con gái: “Con giúp mẹ bưng chén váng sữa bơ kem bách hợp kia tới!”

Xuân Hoa cười hì hì đứng lên, làm mặt quỷ: “Con biết mẫu thân là đang lo lắng cha, dù sao cũng đi nhiều ngày như vậy, thế nào không thấy trở lại? Thường ngày mẹ luôn chờ cha về mới nghỉ ngơi, bỗng nhiên ít đi một người, chỉ sợ là không quen!”

“Càng ngày càng không lớn không nhỏ!” Dung đại phu nhân nhẹ nhẹ gõ một cái: “Mẹ là đang suy nghĩ đến đại ca con, cũng không biết hắn ăn đồ bên ngoài quen không —— miệng hắn xảo nhất, con cũng không phải là không biết.”

“Huynh ấy thấy Tương Nghi muội muội cũng sẽ không kén ăn rồi.” Xuân Hoa miệng bô bô không xấu bụng nói một câu, đi ra ngoài thật nhanh, Dung đại phu nhân trợn mắt hốc mồm đang nhìn con gái mình, trong lòng lén lút tự nhủ, Xuân Hoa cũng biết cái gì đó? Lời này thế nào nghe không được tự nhiên như vậy?

Gia Mậu... Kết quả là có động tình thật không? Nhưng đây cũng quá sớm nha!

Một tay Dung đại phu nhân cầm cây quạt lay chuyển, Gia Mậu, bây giờ chẳng lẽ đang ở một nơi với Lạc đại tiểu thư kia?

“Gia Mậu, đa tạ huynh chọn vòng tay thay ta.” Tương Nghi từ trong hà bao lấy ra một tờ ngân phiếu: “Tiểu nhị, tính tiền.”

“Tương Nghi, ta tặng muội.” Gia Mậu đè tay Tương Nghi lại, Tương Nghi ngẩng đầu, thì thấy ánh mắt cười của hắn.

“Không, ta không cần huynh tặng ta.” Tương Nghi rất kiên định, bây giờ nàng đã không phải Lạc Tương Nghi bơ vơ không chỗ nương tựa năm ngoái, nàng có thể tự nuôi mình, nàng còn có thể dẫn một đám người làm sống cuộc sống tốt, nàng không cần Gia Mậu một lần lại một lần thương tiếc, nàng không muốn làm dây tầm gửi phải dựa vào người khác nữa.

“Tương Nghi, cần gì phải cố chấp.” Gia Mậu có vài phần giật mình, thần sắc Tương Nghi kiên định, trên mặt có một loại tự tin không nói được, phát ra ánh sáng lấp lánh, sắc mặt so với lúc trước càng xinh đẹp thêm vài phần.

“Không phải ta cố chấp.” Tương Nghi tránh thoát tay của Gia Mậu, đưa ngân phiếu kia cho tiểu nhị: “Gia Mậu, Trà Trang Thúy Diệp của ta đã bắt đầu từ từ kiếm tiền, thế nào có thể để cho huynh tới mua đồ cho ta? Ta cảm kích lòng tốt của huynh, nhưng vẫn không thể tiếp nhận, bởi vì ta muốn độc lập, không muốn phụ thuộc vào bất kì kẻ nào.”

“Chỉ là một món quà tặng sinh nhật.” Giọng Gia Mậu có bất đắc dĩ: “Tương Nghi, ngày mai là sinh nhật muội, ta tặng muội một món quà tặng sinh nhật, không được sao?”

“Vậy...” Tương Nghi nhìn tiểu nhị bên cạnh: “Ngươi đi bên ngoài giúp ta chọn một khối ngọc thượng hạng.”

“Có ý gì?” Chân mày Gia Mậu hơi nhíu lại: “Muội chuẩn bị làm gì?”

“Có qua có lại, ta không thể luôn cầm đồ đạc của huynh.” Tương Nghi cười: “Tháng trước sinh nhật huynh, ta cũng không có tặng đồ cho huynh, lần này vừa vặn, bổ sung.”

“Tương Nghi!” Gia Mậu tức giận: “ Muội biết rõ ta không phải có ý này.”

“Gia Mậu, ta cũng có tôn nghiêm của ta.” Tương Nghi đứng lên, giơ cổ tay thon dài lên, cổ tay trắng hơn tuyết, một chuỗi vòng tay đỏ tươi kiều diễm ướt át, giống như một đám lửa thiêu đốt nơi cổ tay. Vòng tay san hô đỏ hơi lớn, mời sư phó trong cửa hàng lấy bốn hạt châu xuống mới mang vừa, đợi sau khi nàng lớn lên lại thêm vào trong.

“Mỗi lần huynh đồ cho ta, ta cảm kích, nhưng cũng tự ti, huynh có nghĩ tới không?” Ánh mắt Tương Nghi nhìn chăm chú vào vòng tay san hô đỏ, bên môi lộ ra nụ cười: “Đây là lần đầu tiên ta tiêu tiền mua đồ trang sức cho mình, Gia Mậu, ta thật vui vẻ.”

Gia Mậu kinh ngạc nhìn Tương Nghi, trong nháy mắt này, nàng phảng phất cao lớn hơn không ít, đứng ở nơi đó giống như một thiếu nữ thành niên, có tư tưởng của nàng, có chấp niệm của nàng, một đôi mắt màu đen như vậy, toát ra tự tin ung dung.

Gia Mậu nhượng bộ: “ Được, chỉ cần muội vui vẻ là được.”

“Đa tạ huynh, Gia Mậu.” Tương Nghi thở một hơi thật dài —— cuối cùng nàng đi ra bước đầu tiên, nàng không còn là cô gái nho nhỏ dựa vào Gia Mậu đích, đời này, không có hắn, mình cũng phải sống xuất sắc như cũ.

Tiểu nhị bưng tới mấy mảnh ngọc, Tương Nghi thuận tay cầm một khối ngọc Dương chi lên, trong màu trắng tinh lộ ra chút ít tử hồng, nhìn một cái cũng biết là trân phẩm, chẳng qua là trên ngọc bích dịu dàng lại khắc một chữ “Phúc” rất thô tục, kéo phẩm cấp ngọc Dương chi xuống mấy phần.

Nàng cười một tiếng: “Ngọc tốt như vậy, lại khắc cái chữ Phúc, quả thực Sát phong cảnh.”

“Vị tiểu thư này, ngươi có chỗ không biết, chữ Phúc này nhìn tục khí, nhưng lại là hiếm thấy nhất, người nhất định phải cả đời có phúc mới tốt. Phúc tuệ song tu giống như tiểu thư, thế gian lại có thể có mấy người đây?”

Tiểu nhị Kim Ngọc Phường, đã sớm luyện thành mồm miệng tốt, đồ vật bình thường thế nào đi nữa, ở trong miệng bọn hắn nhất định sẽ bất phàm lên.

Tương Nghi cười: “Vậy thì cái này đi.”

Nàng cầm ngọc Dương chi trong lòng bàn tay: “Gia Mậu, ta tặng huynh khối ngọc này, nguyện huynh làm một người có phúc khí nhất trên đời.”

Trưởng công tử Trường Ninh Hầu phủ, sau khi lớn lên kế thừa tập tước, cô tổ mẫu từ hoàng hậu biến thành Thái hậu, ý chỉ ban hôn, phu nhân là tiểu thư nhà Công bộ Thượng thư, danh môn khuê tú, này còn không phải người có phúc? Chỉ cần nàng không xuất hiện trong cuộc sống của hắn nữa, Gia Mậu có phúc sẽ không ít, Tương Nghi Tiếu chuyển ngọc giác qua: “Gia Mậu, huynh làm sao vậy? Không muốn?”

Gia Mậu không nói gì, nhận ngọc qua, mang bên đai lưng của mình, hắn mặc một bộ trường sam màu xanh, ngọc bội trắng tuyền treo ở một bên, hết sức cân đối.

“Đẹp mắt.” Tương Nghi cúi đầu nhìn một chút, hé miệng cười một tiếng, mang theo Liên Kiều đi ra bên ngoài vừa, Gia Mậu đuổi theo: “Tương Nghi, muội không mời ta đi Trà Trang Thúy Diệp hả? Kiếm tiền rồi thì không để ý tới ta?”

“Huynh yêu tới thì tới, ta không có trói tay chân của huynh không cho huynh động.” Một tay Tương Nghi vịn xà ngang xe ngựa, quay đầu cười một tiếng, mặt mày ôn nhu.

Trong lòng Gia Mậu vui mừng, vội vàng cưỡi ngựa đi theo.

Hôm nay tới Hoa Dương thấy Tương Nghi, đột nhiên phát hiện nàng không giống Tương Nghi ban đầu, giống như lột xác rồi, trong mặt mày lộ ra một loại tự tin không nói được, cũng không phải tiểu cô nương mang theo lo lắng nhàn nhạt, nàng phảng phất cao lớn hơn không ít, có khống chế lực lượng tương lai mình.

Nhìn xe ngựa lộc cộc đi về phía trước kia, trong lòng Gia Mậu lên xuống không chừng, bộ dáng kia của Tương Nghi, tựa hồ đẹp hơn ban đầu.

Trong đình viện Trà Trang Thúy Diệp hoa rơi như mây, dưới tàng cây ngồi một thiếu niên mặc áo lam, trong tay cầm đao đang khắc cái gì. Nghe được thấy bước chân, ngẩng đầu lên nhìn cửa, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

“Lạc tiểu thư.” Ca Lạp Nhĩ vui mừng ra đón, trong tay ôm một vật: “Ta nghe Lưu ma ma nói ngày mai là sinh nhật của ngài, đặc biệt chuẩn bị cho ngài một món quà tặng.”

Trong tay Ca Lạp Nhĩ ôm một thanh gỗ, nhưng lại không phải gỗ tầm thường, mà đã dùng đao chú tâm tạo hình qua, thành một cây hoa mai, bên dưới còn điêu khắc khuôn mặt một cô gái, mặt mũi nhìn giống Tương Nghi đến mấy phần: “Ta khắc mấy ngày, thật lâu chưa dùng qua đao, tay cũng cứng.”

Tương Nghi cười ôm lấy: “Ta rất thích, cám ơn ngươi, Ca Lạp Nhĩ.”

Ca Lạp Nhĩ nghe lời này, sắc mặt sáng lên, con ngươi màu xanh lục kia cũng sáng lên: “Thật? Ngài không gạt ta?”

“Hắn là ai?” Gia Mậu tiến lên một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Ca Lạp Nhĩ không thả, tức giận không vui: “Thế nào lúc trước ta chưa từng gặp hắn?”