Nữ Nhị Đại Tác Chiến

Chương 6: Đặc quyền của hùng hài tử* (trẻ trâu)





Tiểu thư dòng chính Long Kiểu Nguyệt của Long Đình thế gia rời nhà trốn đi, nguyên nhân chính là vì phụ thân Long tông chủ muốn đem vị đại tiểu thư kiệt ngạo bất tuân đưa lên Trường Lưu lịch lãm một phen.

Nói là đi lịch lãm, kỳ thật cũng hàm xúc ý tứ muốn thu nạp nhân tâm. Nghĩ xem Long Đình thế gia chỉ có một nữ nhi bảo bối như vậy, cũng nỡ đưa lên sơn môn của các ngươi đây này, ý tứ lung lạc như thế, còn không rõ ràng sao?
Long đại tiểu thư từ nhỏ quen thói hoàn khố sao có thể cam tâm bị lão cha mình đưa lên nơi thâm sơn cùng cốc chịu khổ như Trường Lưu, làm sao chơi đùa thích ý như ở kinh đô danh môn thịnh thế? Nghe lão cha đủ loại cưỡng bức lợi dụ không giới hạn, trong lòng nhất thời bốc hoả, trực tiếp rời nhà trốn đi, lẻn đến địa bàn ma giới.
Trải qua ái nữ làm loạn một phen như vậy, Long tông chủ hồn phi phách tán, vội vàng phái người đi khắp nơi tìm khối thịt trong tim này. Nay Long Kiểu Nguyệt đã trở lại, tiếp thu giáo huấn trước kia, toàn quý phủ từ trên xuống dưới ngậm miệng không hề nhắc tới việc đưa nàng lên bái nhập Trường Lưu nữa.
Nhưng Long Kiểu Nguyệt hiện tại lại vội vàng muốn đi Trường Lưu! Nay đã là kỳ trăng khuyết, nếu không lên Trường Lưu, sẽ diễn ra vở kịch thân tình bởi vì không hút được độc x mà bại lộ nguyên hình mất!
Long tông chủ sớm đã quen với tính tình hỉ nộ vô thường của ái nữ, dưới sự nhẩm tính của Long Kiểu Nguyệt, hắn tung cái bàn bằng kim ti đàn mộc n lần, rồi quăng gãy cái ghế bằng gỗ trầm hương 2n lần, sau lại xé nát tấm thảm nhung 3n lần, rốt cục da mặt co rúm, nhíu mày quát: "Hồ nháo!"
Long tông chủ nhìn chừng bốn mươi tuổi, thân hình khôi ngô cường tráng đứng đó, ngời ngời một pho tượng sát thần. Hơn nữa hắn lại ít nói ít cười, gương mặt nghiêm nghị, trong đôi mắt sắc bén như ưng chíu chíu bắn ra khí thế uy nghiêm, chớ nói hạ nhân trong phủ, ngay cả vài vị khách từ xa đến, khi nói chuyện cũng không dám tỏ thái độ.
Nếu không phải biết hắn sủng ái vạn phần nữ nhi độc nhất này, nếu không phải Tần Cúc Cự nhập vào thân xác này, nhìn dung nhan uy nghiêm vạn phần của Long tông chủ, Tần Cúc Cự sẽ bị cỗ áp lực cường đại kia đè ép tới không nâng nổi đầu dậy.
Nhưng Long Kiểu Nguyệt chân chính và Tần Cúc Cự thế vào thân xác nàng cũng không giống nhau, phải biết, hoàn khố thế gia tiểu thư hùng hài tử từ nhỏ sinh ra đã ngậm muỗng vàng này, dưới uy áp nặng như Thái Sơn của Long tông chủ còn có thể không chút sợ hãi gọi hắn là "lão thất phu" suốt nhiều năm. Hôm nay nghĩ tới dũng khí không sợ trời không sợ đất kia thật sự khiến ngay cả Tần Cúc Cự cũng phải động dung.
Tần Cúc Cự cắn răng một cái, như bất cứ giá nào hét lên: "Ta sẽ đi Trường Lưu!"
Hơn nữa cây roi trong tay vung lên, lại đem tấm bình phong vẽ thanh trúc bên cạnh đánh nát.
Long tông chủ nhíu mày, da mặt như co rút, tức giận nói: "Ngươi cái đồ nhãi ranh này! Mới đầu kêu ngươi đi Trường Lưu, ngươi hết làm ầm ỹ tới làm loạn, còn dám một mình rời nhà trốn đi, náo loạn đến trời long đất lở, làm cho bách tính của Hạ quốc nhìn Long Đình thế gia chúng ta cười chê! Nay lại không biết đứt dây thần kinh nào, đòi đi Trường Lưu cho bằng được! Trường Lưu có gì tốt? Hương dã thôn đầu, làm sao so được với Giang Nam Long Đình chúng ta! Ngươi ngoan ngoãn ở nhà cho ta!"
Ôi chao ôi chao ôi chao, cha, cha thân yêu, ba ba thân mến, ban đầu chính ngài là người ép ta đi lên Trường Lưu mà, nay ta suy nghĩ thông suốt muốn đi, ngài lại nói nơi đó là hương dã thôn đầu, người đứt dây thần kinh nào sao lại là ta?
Long Kiểu Nguyệt vung roi, bất chấp căm hận nói: "Ta sẽ đi! Ngài không đưa ta đi, ta sẽ lén đi! Ta đã chạy trốn được một lần thì sẽ chạy được lần thứ hai!"
Long tông chủ cũng trừng mắt, thanh âm đông cứng nói: "Ngươi dám! Nếu ngươi còn dám chạy, ta sẽ sai người đánh gãy chân ngươi, đem ngươi nhốt trong phòng!"
Không phải chứ, cha thật đáng sợ! Nếu chặt đứt chân của ta, hạnh phúc nửa người sau của ta đây chẳng phải từ nay không còn sao?
Long Kiểu Nguyệt trong lòng hoảng hốt, cũng không biết Long tông chủ nói thật hay giả, chỉ không cam lòng yếu thế trừng mắt: "Ngươi dám!"
Long tông chủ lạnh lùng nói: "Ngươi xem ta có dám hay không, ta cũng không tin ta đường đường là tông chủ Long Đình thế gia còn quản không được một tên nhãi ranh như ngươi! Trước kia là ta quá cưng chiều ngươi, cho nên mới khiến ngươi quen thói vô pháp vô thiên như thế, từ nay về sau, cha nhất định sẽ quản giáo ngươi tử tế!"
Nếu thật sự là Long Kiểu Nguyệt, nàng sẽ làm thế nào? Tần Cúc Cự dù chiếm thân xác Long Liểu Nguyệt, nhưng thật sự nhất thời không phân biệt được lời Long tông chủ nói là thật hay giả, vạn nhất, vạn nhất vị Long tông chủ này thật sự hạ nhẫn tâm muốn xen vào quản giáo nữ nhi của hắn, nếu nàng chạy, thực sự bị đánh gãy chân thì phải làm sao?
Ta cũng không muốn tàn tật nửa đời a! Niên kỷ như hoa như ngọc thế này, khuôn mặt xinh đẹp đến vậy, ngày sau đi trên đường, có người sẽ nhìn Long Kiểu Nguyệt lắc đầu: "Ai da, đáng tiếc một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, dĩ nhiên lại là người què."
Không cần, ta không muốn!
Tần Cúc Cự rốt cục sợ, thu roi lại, xoay người đi. Cách đêm trăng tròn còn sáu bảy ngày, lòng nàng nóng như lửa đốt. Nhưng mà, nếu so với bị đánh gãy chân rồi lên Trường Lưu, nàng vẫn tốt hơn nên tìm phương pháp khác.
Bởi vì trong lòng có tâm sự, hai ngày qua Long Kiểu Nguyệt ăn không ngon ngủ không yên. Long tông chủ kia quả nhiên cũng là loại nói là làm, tăng số người lên trăm lần, đem cả Thính Vũ Hiên to như vậy bao vây lại. Ngày thường nhìn không thấy bóng người, nhưng chỉ cần Long Kiểu Nguyệt chân trước bước một bước ra khỏi hành lang của Thính Vũ Hiên, sau lưng liền cũng không biết từ chỗ nào chui ra một đống hắc y cao thủ, khách khí "mời" nàng trở về khuê phòng.
Long tông chủ ngồi trên cao đường, nghe hạ nhân trong phủ báo lại, nói tiểu thư cả ngày lẫn đêm không sống yên ổn, ăn không ăn, ngủ không ngủ, chỉ ở trong phòng phát giận. Đồ ăn hạ nhân đưa lên bị nàng ném, ngay cả tỳ nữ hầu hạ nàng cũng bị một roi đuổi ra.
Hạ nhân bẩm báo sự tình quỳ gối ở đó, Lam phu nhân cùng Vinh Đức phi nương nương ngồi bên cạnh, đang nhỏ giọng thì thầm chuyện riêng tư bí mật của tỷ muội. Chén trà trên bàn bị Long tông chủ siết chặt đến "lách cách" kêu vang, trong khoảnh khắc liền tan nát.
Nghe tiếng vỡ tan thanh thuý, Vinh Đức phi nương nương có chút kinh ngạc ngẩng đầu, Long tông chủ căm hận nói: "Nữ nhi bất hiếu này! Lại làm trò tuyệt thực ép bản tông chủ! Xem ta lần này có đánh gãy chân nàng không!"
Khuôn mặt đẹp đẽ quý giá của Vinh Đức phi nương nương được bảo dưỡng thập phần khéo léo, da thịt vô cùng mịn màng. Nàng một thân hoa phục, trên đầu đội ngọc quan, dây bạc phía trên có ba khỏa bảo thạch như vẽ rồng điểm phượng, hồng bảo thạch khảm lên đó khiến ánh mắt trông rất sống động. Nàng có chút kinh ngạc nhìn Lam phu nhân, lại nhìn nhìn Long tông chủ đang nổi giận đùng đùng, không rõ tình huống.
Lam phu nhân lôi kéo tay muội muội, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, ở một bên hắng cổ họng nói: "Ai da, những lời này nói người khác nghe thì thôi, nói cho đám chúng ta thì có ý nghĩa gì đâu? Ngài cứ nói muốn đánh gãy chân Nguyệt nhi, nhưng nhiều năm qua như vậy, ngay cả một cọng tóc nữ nhi cũng không nỡ chạm. Lần sau đổi cái gì đó mới mẻ, đổi lý do khác đi."
Long tông chủ trừng mắt lườm nàng một cái, cũng không nói gì. Vinh Đức phi nương nương lập tức sáng tỏ cười, che miệng nói: "Tỷ tỷ không phải nói lần này sau khi chất nữ trở về nghe lời hơn nhiều sao?"
Lam phu nhân cảm thán: "Vẫn bộ dáng cũ. Chẳng qua không thích nói nhiều, cứ thích nhốt mình trong phòng. Cái nơi nhỏ bằng bàn tay kia, thực sợ nàng buồn đến sinh bệnh."
Vinh Đức Phi nương nương "ồ" một tiếng, Lam phu nhân lại nói: "Cũng không biết sao, hai ngày này nàng lại làm ầm lên đòi lên Trường Lưu. Trước kia cứ nói đến việc lên Trường Lưu liền đen mặt, lần này lại nhao nhao ầm ỹ đòi lên cái nơi nghèo kiết hủ lậu ấy, thật không hiểu nàng nghĩ gì.
Đang nói, ngoài cửa đột nhiên có một tiểu nha đầu lắc la lắc lư đi vào. Tiểu nha đầu kia mái tóc đen dài đến thắt lưng, tóc mái cắt ngang trán cùng đôi mắt to ướt nước, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đầy vẻ ngây thơ khả ái.
Nàng dùng hai cánh tay nhỏ bé mập mạp xoa xoa mắt, trên người mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, hai dải lụa dài màu vàng nhạt mềm mại rủ xuống bên làn váy, dưới làn váy còn có một tầng lụa mỏng manh.
Y phục này, ăn mặc kiểu này, hiển lộ rõ ràng một tiểu Công Chúa la lị hoa quý khả ái.
Phía sau có tỳ nữ thật cẩn thận đi theo, sợ nàng không cẩn thận đi đường vấp ngã. Nàng dụi mắt, bộ dáng như chưa tỉnh ngủ mông mông lung lung, mở đôi mắt to đen láy ngập nước, thấy Vinh Đức Phi ngồi trên ghế bằng đàn mộc liền vui vẻ hô: "Mẫu phi, mẫu phi."
Vừa kêu vừa vươn tay ra muốn ôm.
Người hầu phía sau tràn đầy cưng chiều nhìn tiểu chủ tử nhà mình, Vinh Đức Phi đứng dậy, ôm lấy Bạch Lộ tiểu Công Chúa, ngồi trở lại ghế. Lam phu nhân cũng vẻ mặt từ ái, vươn tay ra chơi với nàng.
Bạch Lộ tiểu Công Chúa ngọt ngào cười, thanh thuý hô: "Di nương!"
Một tiếng "di nương" kia gọi đến thanh thuý ngọt ngào, thật sự kêu đến Lam phu nhân cũng nhũn cả người. Long tông chủ ngồi đương trường vốn không nói không cười cũng hiếm hoi lộ ra nụ cười sủng nịnh. Tựa hồ nhớ tới cái gì, Long tông chủ lại giận dữ nói: "Nhìn Bạch Lộ Công Chúa, lão phu không kiềm được bất giác nhớ tới Kiểu Nguyệt lúc nhỏ. Lúc nhỏ nàng cũng khả ái ngoan ngoãn như thế, nhưng thế nào trưởng thành rồi lại mục vô tôn trưởng, ngỗ nghịch tuỳ hứng như thế?"
Đương trường không còn ngoại nhân, Lam phu nhân quay đầu khinh thường nói: "Còn không phải do tông chủ nuông chiều thành quen à?"
Vinh Đức Phi nương nương cười khẽ, tiểu nha đầu đứng trên đùi nàng, nhẹ bẫng như lông chim, không có sức nặng gì. Long tông chủ trợn mắt liếc nàng một cái, tựa hồ suy tư một lát, bỗng thở dài nói: "Thôi thôi, nữ nhi lớn rồi không quản được, nàng đã muốn đi Trường Lưu, kia để nàng đi thôi. Tốt xấu gì Trường Lưu cũng là huyền môn tu chân, Trầm Vọng Sơn cũng coi như là một nửa nữ tế (con rể) của ta, chắc hẳn sẽ tận tâm hết sức chiếu cố Kiểu Nguyệt. Aish, nghịch tử này, nếu không đồng ý thì lại không biết sẽ làm loạn ra trò gì nữa."
Long Kiểu Nguyệt đồng hài lúc này đang ngồi trong khuê phòng, đau khổ suy tư con đường bỏ trốn ngày sau.
Đan trong lúc sầu mi khổ kiếm, lòng nóng như lửa đốt, nàng kìm lòng chẳng đặng hắt hơi hai cái, vừa lau mũi vừa không khỏi lẩm bẩm: "Ai, ai mẹ nó lại nhắc tới ta?"
Hết chương 6
-------------------------------
Bách Linh: Bà nữ chính này hổ báo cáo chồn hay văng tục quá :v  
Cả nhà ai đọc thi thoảng comt mấy câu chọc tui cười hay gì gì đấy cho tui có thêm động lực cái coi :))