Nữ Nhân Trên Đỉnh Triều Đường

Chương 16: Hết




Khi tiến đến trung tâm doanh trại phía đông, trong chiếc lều lớn, Khang Vương ngồi bình thản trên ghế dài, dường như đã đoán trước được ta sẽ đến.

"Cuối cùng nàng cũng đến." Lần đầu tiên ta nhìn thấy nụ cười chân thật trên gương mặt hắn.

Cuộc bức cung đầy kịch tính kết thúc với việc Khang Vương bị bắt giữ và bị tống giam vào đại lao.

Những đại thần ủng hộ Khang Vương, ai đã cao tuổi thì được miễn tội và ban cho cáo lão hồi hương, giữ lại chút thể diện. Những kẻ xu nịnh, ta ra lệnh đày đi biên cương.

Nhờ vậy, phần lớn triều thần trên triều đều là người của ta.

Ta đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhưng không dám chắc.

Đêm hôm ấy, suy đoán của ta cuối cùng cũng được chứng thực.

"Nương nương, vừa có người từ đại lao truyền lời, nói rằng Khang Vương muốn gặp nương nương." Tử Anh đứng bên cạnh, chuẩn bị gỡ cây trâm trên đầu ta xuống.

Ta gạt tay nàng, trầm ngâm giây lát rồi nói: "Đi thôi."

Ta cũng vừa hay có điều muốn hỏi hắn.

Đại lao tối tăm ẩm ướt, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi khiến người ta khó chịu.

Tử Anh cầm khăn tay phẩy phẩy trước mặt ta để giảm bớt mùi, nhưng đầu óc ta vẫn thoáng đau nhức vì không khí nơi đây.

Ở một góc tối trong ngục, Khang Vương ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn thấp. Trên bàn bày sẵn một bàn cờ cùng những quân cờ xếp gọn gàng. Dẫu sao cũng là hoàng thân quốc thích, ngục tốt không dám đối xử tệ bạc.

"Không ngờ ở nơi này, Khang Vương điện hạ vẫn còn hứng thú chơi cờ."

Khang Vương ngẩng đầu, nụ cười thường ngày vẫn hiện lên trên khuôn mặt hắn: "Hoàng hậu nương nương cũng vậy thôi, đến đây mà vẫn không quên châm biếm bổn vương."

"Hãy chơi một ván với bổn vương đi. Ngục tốt ở đây đánh cờ chán lắm."

Tử Anh cau mày, cẩn thận lau sạch một khoảng đất trên sàn rồi liếc nhìn ta như muốn ngăn cản.

Ta không để ý, ngồi xuống tùy ý, liếc qua bàn cờ, cầm lấy một quân cờ và nhanh chóng đặt xuống.

"Tại sao lại tạo phản?"

"Hửm?" Khang Vương dường như không quan tâm đến câu hỏi của ta, tập trung vào ván cờ và trả lời hờ hững: "Cảm thấy thời cơ đã chín muồi."

"Ngài chưa bao giờ làm những việc mà không nắm chắc phần thắng." Ta lại đặt thêm một quân cờ.

"Nàng nói như thể hiểu rõ bổn vương lắm vậy." Khang Vương cười khẽ. "Chi bằng nàng nói thử suy nghĩ của mình xem."

"Ngài làm tất cả chuyện này… là vì…" Ta ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng khẽ thốt ra một chữ:

"Ta."

Cả người Khang Vương khựng lại, nhưng rất nhanh liền che giấu sự khác thường.

"Ngài tạo phản để giúp ta danh chính ngôn thuận lên ngôi. Chỉ cần giải quyết được ngài, những kẻ đối đầu với ta trong triều cũng sẽ tự khắc bị trừng trị."

Khang Vương im lặng, ta tiếp tục nói: "Từ khi nào ngài bắt đầu làm những việc này? Lúc Ô Mã thành được thu nhận? Hay từ khi Hoàng thượng mất tích? Hay là… trước đó nữa?"

"Hoàng hậu nương nương, trí tưởng tượng của nàng phong phú thật."

"Rầm—"

Hắn bất ngờ vung tay, khiến bàn cờ lật tung, những quân cờ rơi lả tả xuống sàn.

"Ván cờ này thật quá nhàm chán. Hoàng hậu nương nương, mời về cho."

Khang Vương lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, nét mặt khuất trong bóng tối mờ ảo.



Ta đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Trước khi bước qua cửa, giọng hắn vang lên trầm thấp: "Nếu bổn vương không tạo phản, Hoàng hậu nương nương định xử lý bổn vương thế nào?"

"Dùng gậy ông đập lưng ông." Ta trả lời thẳng thắn.

"Bổn cung đã thu thập chứng cứ phạm tội của các quan lại dưới trướng ngài, từng bước khiến ngài bị cô lập."

Khang Vương lặng người hồi lâu không nói. Ta cũng không rõ hắn đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng ta thấy hắn dùng ngón tay dài viết một chữ lên lớp bụi đất bên cạnh—

Bình (平) (Bình trong hòa bình).

Chữ ấy khiến lòng ta rối bời trên suốt đường trở về.

Ngồi trên kiệu, tâm trí ta chợt quay về mười bốn năm trước.



"Nhũ danh của nàng là gì?"

Thái tử vừa hoàn thành một bức tranh, bất ngờ ngẩng đầu lên hỏi ta.

Trong tranh là hình ảnh một cô gái đứng dưới gốc đào, đu mình trên chiếc xích đu—chính là ta.

Ta không đáp, Thái tử tưởng rằng ta không nghe thấy, liền hỏi lại: "Nhũ danh của nàng là gì? Ta sẽ đề lên tranh tặng nàng."

Thái tử chớp chớp mắt, ánh nhìn chờ mong. Ta khẽ mở môi, nhẹ nhàng trả lời:

"Tần Nhi? Là chữ 'Tần' này sao?" (chữ Thái tử nói là chữ 颦/pín/: Tần ‘có nghĩa là nếp nhăn, nhíu mày.)

Ta vừa định phản bác, Thái tử đã mỉm cười tự tin, tay cầm bút lông, viết lên góc trái bức tranh:

"Hàm Tần ỷ d.a.o sắt, đan khiết kết phồn lự; cổ hữu Tây Thi thúc mi chi mỹ, kim hữu Tần Nhi hàm Tần chi mạo*.”

(*)Câu văn miêu tả một người con gái đẹp với dáng vẻ u sầu, nhíu mày bên cây đàn quý. Vẻ đẹp này được so sánh với Tây Thi trong lịch sử, khẳng định rằng nhan sắc và khí chất của người đẹp hiện tại cũng đạt đến tầm mỹ cảm tuyệt vời, tựa như một tác phẩm nghệ thuật sống động.

“Chữ Tần này, rất hợp với nàng.”

Lời phản bác của ta nghẹn lại trong cổ họng. Ta chỉ biết mỉm cười nhạt: "Thái tử điện hạ học vấn uyên thâm, quả là chữ Tần này."

Khang Vương bên cạnh, đứng nhìn từ đầu đến cuối, ánh mắt lộ vẻ không đồng tình: "Tây Thi nhíu mày, chẳng lẽ Đông Thi bắt chước mới đẹp hơn sao?"

"Ngài—" Ta tức tối giơ nắm tay lên, nhưng lại nhớ đến thân phận của mình, đành hậm hực buông xuống.

Chương 17

"Hoàng hậu nương nương... đến rồi."

Tử Anh khẽ cất tiếng gọi, lúc này ta mới bừng tỉnh, nhận ra bản thân đã lơ mơ thiếp đi suốt quãng đường trên kiệu.

Hồi tưởng lại những gì xảy ra trong đại lao, chữ viết mà Khang Vương để lại chính là nhũ danh của ta.

Bình Nhi.

(Vì chữ Bình (平)/píng/ và chữ Tần (颦)/pín)có cách đọc na ná nhau, nên Thái tử đã viết sai nhũ danh của nữ chính ngay từ đầu, chỉ có Khang Vương nhận ra và biết nhũ danh thật sự của nữ chính là gì.)

Không phải "Tần" trong nhíu mày nhẫn nhịn, mà là "Bình" của bình định thiên hạ.

Mà đường nét trong chữ "Bình" kia, từng đường sắc bén, lại giống hệt với nét chữ trên mảnh giấy ngày ấy: "Vạn sự đã sẵn, chỉ chờ Phật đến."

Hóa ra, người thực sự hiểu ta... chỉ có mình chàng ấy.





Sức khỏe của Hoàng thượng ngày một sa sút, cuối cùng cũng băng hà.

Ta biết rõ thân thể của người là bị Khang Vương thông qua Lý Đức Toàn, kẻ thân tín bên cạnh Hoàng thượng, ngấm ngầm hại cho suy kiệt.

Trong lãnh cung, Thẩm Vân không biết vì sợ hãi hay vì hoài niệm, mà khóc đến mù cả hai mắt, giọng nói cũng biến thành khàn đục như chuông vỡ.

Ta ban một đạo thánh chỉ, ân chuẩn cho Thẩm Vân xuất cung hồi hương.

Dĩ nhiên ta hiểu, Thẩm Vân xuyên không đến nơi này, không thân không thích, ra khỏi cung chẳng qua cũng chỉ có một con đường.

Nhưng điều đó, thì có liên quan gì đến ta chứ?

Hiện nay, triều chính đã nằm trong tay ta, Hoàng thượng không có con nối dõi, ta trực tiếp lâm triều xưng đế, chẳng ai dám kháng cự.

Sáng nay khi tỉnh giấc, Tử Anh cùng Hồng Điều đã chuẩn bị mọi thứ, lặng lẽ chờ đợi ngoài điện.

Hôm nay là ngày đại điển đăng cơ của ta.

Ánh mắt ta dừng lại trên bộ trường bào màu vàng kim mà Tử Anh chậm rãi mang đến trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve kim long năm móng được thêu trên đó.

"Tay nghề thêu thùa của nương nương quả nhiên tinh diệu, con kim long này thêu thật sống động như đang xuyên mây mà bay."

Ta khẽ cười.

Ngày này, ta đã mong chờ từ rất lâu.

Phụ thân ta cả đời mưu cầu một người con trai để nối dõi tông đường, làm rạng danh gia tộc. Nhưng thật mỉa mai, đứa con gái mà ông xem thường lại trở thành Nữ Đế đầu tiên trong lịch sử.

Nực cười quá, phải không?

Cũng chẳng uổng công ta ngày trước, khi còn chưa xuất giá, từng mũi từng đường thêu lên. Giờ đây, những thứ ấy rốt cuộc cũng có đất dụng võ.

Các cô nương nhà khác khi chưa gả đều tự tay thêu cho mình một bộ giá y đỏ thẫm. Còn ta, thứ ta thêu, lại là…

Long bào.

Ngày ta đăng cơ, trời trong xanh lạ thường.

Lễ đăng cơ đã qua, triều thần lục tục lui ra, để lại một tân đế đang khoác long bào mà đứng trước điện rộng lớn. Gió nhẹ khẽ lướt qua, ta bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía xa.

Khang Vương không đến.

Ta biết rõ, Khang Vương không thể xuất hiện. Giữa ta và chàng là cả một thiên hạ rối ren, là m.á.u và gươm đao mà chàng tự mình lựa chọn khi quyết ý phản nghịch.

Ta khẽ cười, nhưng lại thấy lòng mình trống trải hơn bao giờ hết.

Nhớ lại những năm tháng đã qua, ta chỉ là một nữ nhi bị gia tộc xem thường, bị giam cầm trong những lễ nghi hà khắc. Chính chàng, với ánh mắt trầm tĩnh và những hành động âm thầm, đã giúp ta lần đầu cảm nhận được sự tự do. Chàng không nói nhiều, cũng chưa từng hứa hẹn, nhưng mỗi việc chàng làm đều là vì ta, như một người đứng sau lặng lẽ dõi theo, giúp đỡ mà không cần ta hay bất kỳ ai phải biết đến.

Nhưng ta đã không chọn rời đi. Ta chọn con đường chông gai hơn, con đường của quyền lực.

Năm tháng trôi qua, giữa ta và chàng là những âm mưu, những tính toán. Ta biết rõ, từng bước chàng lui, từng nhát kiếm chàng nhường đều là để ta có cơ hội đứng ở vị trí ngày hôm nay. Nhưng cũng chính vì thế, giữa chúng ta tồn tại một khoảng cách mà ta không thể bước qua.

Một giọt sương nhẹ đọng trên chiếc lá bên ngoài cửa điện, ánh sáng chiếu vào khiến nó sáng lấp lánh. Ta khẽ nhắm mắt, thầm nhủ: "Khang Vương, chờ ta thêm một thời gian nữa. Khi thiên hạ thái bình, ta nhất định đến tìm chàng."

Ta bước vào nội cung, lặng lẽ cởi long bào, thay vào một bộ thường phục đơn giản. Tử Anh nghi hoặc: "Nương nương muốn xuất cung sao?"

Ta không trả lời, chỉ cười nhẹ.

Phía trước là cả một đế nghiệp mà ta phải cai quản. Nhưng phía sau, là một người ta không bao giờ muốn từ bỏ.

Hết.