Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 41: C41: Chương 41




Liễu Mi Vũ vội vàng nói: “Hương Phiến chỉ lỡ lời mà thôi, khi trở về ta sẽ giáo huấn nàng ta thật kỹ, công chúa không cần phải bận tâm đến chuyện này nữa”.

Thẩm Nguyệt cười nói: “Ta không bận tâm đâu”.

Liễu Mi Vũ quay lại rồi quát lên với Hương Phiến: “Còn không mau xin lỗi công chúa!”

Sắc mặt Hương Phiến chuyển từ trắng sang đỏ rồi tới tái, nàng ta cắn môi chật vật nói: “Là Hương Phiến đã lỡ lời, xin công chúa thứ tội!”

Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta, nhếch môi cười lạnh nói: “Thật xin lỗi, ta không nhận lời xin lỗi này đâu”, nói xong nàng còn nghiêm mặt nói thêm: “Triệu mụ, còn không mau lôi nàng ta đi!”

Hương Phiến cố chống cự nhưng trong chốc lát đã bị Triệu thị to béo tóm chặt lấy, không nhúc nhích nổi.


Ngọc Nghiên ở bên cạnh cũng rất hăng hái, còn cẩn thận vào phòng lấy dây thừng trói tay Hương Phiến lại, sau đó giao một đầu dây thừng cho Triệu thị rồi nói: “Triệu mụ lôi nàng ta đến chỗ quản gia đi, lúc phạt đánh trượng Triệu mụ nhớ phải đứng canh chừng, tránh để bọn họ làm qua loa lấy lệ”.

Triệu thị nhìn Ngọc Nghiên đáp: “Ta đã hiểu rồi”, nói xong liền lôi Hương Phiến đang kêu la thảm thiết đi.

Ngọc Nghiên cũng vẫy tay với Triệu thị nói: “Triệu mụ đi đi, cứ yên tâm, công chúa ở đây giao cho ta”.

Sắc mặt của Liễu Mi Vũ trắng bệch, nàng ta muốn đuổi theo nhưng lại không dám, chỉ có thể thấp thỏm lo lắng.

Sau đó Thẩm Nguyệt lại thản nhiên hỏi: “Ngươi tới tìm ta làm gì?”

Liễu Mi Vũ dường như đã mất hết khí thế, giọng nói nghe có phần yếu ớt hơn bình thường: “Ta nghe nói công chúa đã bảo tướng quân đi trả lại thuốc bổ”.


“Đúng vậy, thế thì sao?”

Liễu Mi Vũ lộ ra ánh mắt oán hận, tức giận nói: “Công chúa biết tướng quân cảm thấy đau lòng cho ta nên mới lấy một ít thuốc bổ để bồi dưỡng cho thân thể của ta, thế mà công chúa lại bắt tướng quân phải bù lại số lượng ban đầu. Công chúa có biết tướng quân đã tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc mới bù lại được hay không?”

Thẩm Nguyệt nhếch môi nói: “Ta không biết”.

Liễu Mi Vũ vẫn lộ ra vẻ tức giận nói: “Công chúa dù sao cũng là phu nhân của tướng quân, tại sao còn đi giúp người ngoài? Chẳng lẽ công chúa muốn cấu kết với người ngoài đào tiền của phủ tướng quân sao?”

Thẩm Nguyệt cảm thấy buồn cười liền nói: “Mi Vũ, ngươi nói hay lắm, bây giờ ngươi mới biết ta là phu nhân của tướng quân sao? Ngươi nói ta nghe thử xem ta cấu kết với người ngoài như thế nào? Những thứ thuốc bổ đó không phải là ngươi tự mình lấy dùng đó sao? Ngươi nói ta muốn đào tiền của phủ tướng quân, ta thấy ngươi mới là người đào tiền nhiều hơn ta đó. Ngươi đã hoang đàng tiêu pha mà còn đổ tội lên đầu người khác, đúng là không biết xấu hổ”.

Sắc mặt Liễu Mi Vũ lại chuyển từ đỏ thành trắng bệch, nàng ta cãi lại: “Dù công chúa có hận ta đến thế nào thì cũng phải suy nghĩ cho tướng quân một chút, Công chúa làm như vậy thì mặt mũi của tướng quân biết để ở đâu?”

Thẩm Nguyệt đứng dựa vào cửa nói: “Tại sao ta phải suy nghĩ cho hắn ta? Lúc các ngươi đuổi ta ra khỏi nhà, lúc các ngươi bắt ta uống thuốc phá thai, ta nhớ các ngươi đâu có suy nghĩ cho ta chút nào đâu?”

Sau đó nàng lại đảo mắt, cười rồi nói tiếp: “Chẳng qua tất cả đều là người một nhà, những chuyện này đều là chuyện quá khứ, ta có thể không nhắc tới nữa. Cho dù Tần Như Lương đã trả lại thuốc bổ thì ta cũng có thể nói với Liên Thanh Châu một tiếng, ta và hắn dù sao cũng là bạn bè, chỉ cần ta ra mặt thì Liên Thanh Châu sẽ gửi thuốc bổ về đây ngay”.