Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 3: C3: Chương 3




Đế giày nghiến vào các đốt ngón tay khiến cho Thẩm Nguyệt vô cùng đau đớn, toàn thân nàng co rút, miệng kêu lên những thanh âm thảm thương.

Tần Như Lương ôm Liễu Mi Vũ từ trên cao nhìn nàng như nhìn sâu kiến, nói: “Nếu có lần sau, đừng trách ta phế bỏ đôi tay này của cô”.

Nói rồi hắn ta quay người vào trong, bóng lưng kiên quyết, tà váy Liễu Mi Vũ nhẹ nhàng tung bay bên eo, khiến bóng lưng cứng rắn kia có thêm vài phần dịu dàng, nhưng lời hắn ta nói ra lại giống như dao đâm vào người khác.

“Cút, về sau không có lệnh của ta thì không cho phép bước vào nơi này nửa bước”.

“Tướng quân đừng tức giận, là Mi Vũ không cẩn thận, không trách công chúa…”

Thẩm Nguyệt chậm rãi đứng dậy, vẫn nhặt quần áo bị tuyết thấm ướt đẫm lên như bảo bối, lấy dũng khí đặt ở trước cửa phòng Tần Như Lương rồi mới quay người rời đi.

Không nghĩ tới ngày hôm sau quần áo bị đưa về, mà lại là Liễu Mi Vũ tự mình đưa tới.


Thẩm Nguyệt vừa nhìn liền thấy quần áo đã bị cắt nát.

Liễu Mi Vũ lơ đễnh nói: “Tướng quân là quan nhất phẩm, tai to mặt lớn, tất cả quần áo trong nhà đều là độc nhất vô nhị, sao có thể mặc mấy thứ đồ nghèo kiết hủ lậu như thế chứ. Ta khuyên ngươi, về sau không cần làm bất kỳ thứ gì cho tướng quân nữa, hôm qua chỉ là trừng phạt nhỏ thôi”, nàng ta đảo đôi mắt đẹp, khinh bỉ nhìn Thẩm Nguyệt: “Ngươi cho rằng tiến vào phủ tướng quân này rồi mà vẫn là công chúa cao cao tại thượng sao?”

Nàng nắm chặt đống vải rách, khuôn mặt bị căn phòng âm u bao phủ không thấy rõ biểu cảm, cũng không nói gì.

Liễu Mi Vũ khẽ cười nói: “Một công chúa tiền triều mà còn điên điên khùng khùng, trong cung có thể nuôi ngươi lớn như thế này đã coi như cực kỳ khai ân rồi. Khó trách Hoàng Thượng ném củ khoai lang bỏng tay này cho tướng quân”.

Nàng ta phất váy đứng dậy, đứng trước mặt Thẩm Nguyệt, bỗng nhiên đưa tay bóp lấy hàm dưới của nàng, dùng sức nâng cằm nàng lên để nàng nhìn mình, trong đôi mắt đẹp toàn là vẻ căm hận sóng ngầm mãnh liệt: “Ngươi có biết bởi vì ngươi khăng khăng muốn gả cho tướng quân, mà người vốn dĩ nên làm phu nhân tướng quân phải là ta không! Tướng quân đánh thắng trận trở về, có nhiều công huân, kết quả đổi lấy phần thưởng là cưới một đồ đần như ngươi làm thê tử!”

Móng tay sắc nhọn kia ấn vào da mặt Thẩm Nguyệt, Liễu Mi Vũ giải hận nói: “Nhưng như vậy cũng tốt, đi đến bước hôm nay cũng đáng đời ngươi đau khổ cả một đời”.


Nàng ta lại không ngờ được kẻ ngốc này sẽ có lúc đánh trả.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực, nhào tới chỗ Liễu Mi Vũ.

Nàng ta bị ép xuống đất, thét lên một tiếng chói tai, hai người lao vào đánh nhau.

Thẩm Nguyệt không quan tâm gì hết, lúc bị Tần Như Lương chạy đến kéo ra, nàng vẫn còn muốn đá Liễu Mi Vũ hai cú nữa, hét lên: “Tại sao ngươi lại cắt nát quần áo ta làm cho Như Lương! Ai cho ngươi cắt!”

Chát!

Trong phòng lập tức yên tĩnh. Chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của Liễu Mi Vũ dưới đất.

Thẩm Nguyệt bị Tần Như Lương tát một cái đến mức trời đất quay cuồng.

Hắn ta nói: “Đủ rồi, là ta bảo nàng ấy cắt, cô muốn thế nào?”

Nàng cảm thấy có lẽ mình đã làm sai điều gì, liền co rúm lại trong góc, không nói nên lời.