Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 477: Đừng có mà chỉ trỏ với ta!02




Tô Mạt nghĩ hảo hán không chịu thiệt trước mắt, lần hiềm khích này, nàng khẳng định sẽ tìm cơ hội đòi lại.

Nàng vừa muốn nói chuyện, Tô Trì rồi đột nhiên cảm thấy độ ấm không khí trong phòng lập tức giảm đi, giống như cảm giác đông lạnh lại như băng vậy.

Thanh âm Tĩnh thiếu gia từ ngoài cửa sổ truyền đến,“Tô Trì, buông nàng ra!”

Tô Trì không khỏi giật mình một cái, công phu Hoàng Phủ Cẩn cao cường như vậy sao?

Không hổ là người từ trên chiến trường trở về, tuổi còn nhỏ giết người như ma, quả thật sát khí rất nặng.

Một thân tàn bạo, giống như Tu La thầ chết, thảo nào ngay cả chính phụ thân hắn cũng không thích hắn nổi.

Cho dù là văn võ bá quan, đối với hắn đa số cũng đều là oán hận.

Thử nghĩ xem một thần chết giết người như ngóe, ai sẽ thích chứ.

Tô Trì lạnh lùng cười, lúc trước hắn muốn lôi kéoHoàng Phủ Cẩn, khiến hắn vì thái tử mà bán mạng.

Nhưng từ lúc ở Lai Châu tìm được hắn, sau đó trên đường đồng hành, cho đến nay, Hoàng Phủ Cẩn cũng không có thể hiện ra một xu hướng nào nên vì thái tử bán mạng .

Điều này tất nhiên khiến Tô Trì rất căm tức.

Tô Trì lạnh lẽo nhìn Hoàng Phủ Cẩn ngoài cửa sổ, trong nháy mắt, hắn như gió xẹt tới, chộp lấy Tô Mạt cướp đi.

Tô Trì căn bản ngay cả cơ hội phản ứng đều không có.

Hắn cảm thấy kinh hãi, lạnh lùng nói:“Nhị điện hạ, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Dựa vào chính ngươi, chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không được hoàng đế coi trọng. Ngươi nếu đi theo thái tử điện hạ, dựa vào công lao của ngươi trong quân đội, đương nhiên có thể bảo đảm con cháu đời sau của ngươi vinh hoa phú quý không ngớt.”

Đôi lông mày đẹp của Hoàng Phủ Cẩn hơi nhảy lên một cái, sắc mặt nhàn nhạt khinh thường, hừ một tiếng,“Ta không cần!”

Nói xong, ôm Tô Mạt, mũi chân nhún một cái, theo hướng cửa sổ bay ra ngoài, như chim yến về rứng, nhẹ nhàng phiêu dật.

Tô Trì tức giận đến nỗi vung một quyền đấm xuống mặt bàn, kết quả nội lực không đủ, bị chấn động trở lại khiến cánh tay tê dại, đành phải xoa cánh tay. Oán hận nói:“Một ngày nào đó, ngươi sẽ biết, muốn cần cũng đã trễ rồi.”

Nay Đại Chu quốc thái dân an, bốn bề cơm no áo ấm, các nước nhỏ xung quanh đều quy thuận triều đình, bốn nước lớn khác xung quanh cũng kí hiệp ước bằng bữu đồng minh, mọi người cùng nhau kí kết hữu nghị qua lại.

Đều tiên đoán trong vòng năm mươi năm nữa không có chiến sự.

Như thế, Hoàng Phủ Cẩn hắncòn có thể đắc ý cái gì?

Hoàng đế căn bản không thèm nhìn tới hắn.

Hắn tuy có công mang binh ra chiến trường, nhưng làm người thô bạo, sát nghiệt rất nặng, so với Tô quốc Công thương binh như con mình, đương nhiên cách xa một trời một vực.