Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 2004: Lựa chọn 1




Chờ bọn hắn đều đi hết, chỉ còn sót Lan Như cùng Lưu Vân, người âm thầm hộ tống bọn họ cũng đều núp ở một bên không xuất hiện, tránh cho Lưu Vân không thoải mái.

Lưu Vân nhìn Lan Như, thở dài: “Ngươi cũng đi đi, tự ta có thể làm.”

Lan Như cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn: “Lưu Vân, ta cùng tỷ tỷ vẫn luôn kính nể ngươi, ngươi làm người khiêm tốn, bao dung, đối với chúng ta đều rất chăm sóc......”

“Tiểu Như, chớ nói.” Lưu Vân ngắt lời nàng, âm thanh có chút run, “Ta không sao.”

Lan Như còn muốn nói điều gì, Lưu Vân dùng sức nhắm mắt lại, nâng tay trái lên quơ quơ, lại bất lực rũ xuống, nếu như bọn Lan Như thật sự hiểu rõ hắn, vậy thì không nên cứu hắn.

Không nên để cho hắn sống tạm.

Không có tay phải, cũng không có một thân võ công ngạo nghễ này, cả kiếm thuật vốn được sư phụ cùng thiếu gia tán dương.

Không có tay phải, hắn cái gì cũng đều không phải.

Hiện tại tay trái có thể cầm kiếm sao?

Nếu như Hắc Xà tới, kiếm trên tay trái của hắn có thể qua mấy chiêu?

Trong lòng hắn xông lên bi thương nồng nặc.

“Lưu Vân, ngươi...ngươi đừng trách tiểu thư, nàng không phải cố ý lạnh nhạt ngươi.” Lan Như sợ hắn có hiểu lầm đối với Tô Mạt.

Nàng biết trong lòng Tô Mạt so với ai khác đều khó chịu hơn, chỉ là không thích dùng cái loại kiểu cách phương thức đó để diễn tả.

Hơn nữa cảm tạ đối với Lưu Vân thì có ích lợi gì?

Chẳng lẽ muốn chảy nước mắt nói cám ơn ngươi đã cứu ta, về sau ta chính là tay phải của ngươi?

Lời này sẽ làm Lưu Vân càng khó chịu hơn.

Còn có một chuyện, còn có thể khiến Lưu Vân có một loại sợ Tô Mạt quá cảm kích hắn đã cứu giúp mà trở thành một loại gánh nặng lo lắng trong lòng.

Lan Như có chút gấp gáp, nếu như tỷ tỷ ở đây thì tốt, tỷ tỷ và Lưu Vân luôn có cách nói, cũng biết khuyên hắn như thế nào.

Mình thì không được rồi.

“Chúng ta đi Hàn Sơn Tự một chút đi, nơi đó hoàn cảnh rất tốt, tiếng chuông xa xa, thật xa đều nghe thấy. Ở một thời gian ngắn, sẽ tốt lắm.”

Thương thế tốt rồi, tâm cũng liền tốt lắm.

Lưu Vân nhìn nàng một cái, muốn cự tuyệt, lại thay đổi chủ ý: “Tốt. Chúng ta về trạm dịch nghỉ ngơi một chút thôi.”

Lan Như nhìn hắn thế nhưng lại chủ động trở về trạm dịch, nghĩ hắn nhất định là tốt hơn nhiều, lập tức dọn dẹp, đem ngựa dắt tới.

Đám nhân mã của Tô Mạt cùng A Lí không ngừng buông vó chạy tới tiểu bến tàu, đó là một bến đò nhỏ, thuyền bè phụ cận lui tới cũng không quá nhiều, trên bến tàu là một tiểu trấn, nhân khẩu cũng không nhiều.

Sau khi nghe ngóng, quả nhiên có một biệt viện của Thẩm gia ở đây, bên trong cả vườn hoa Tử Vi nở.

Gió thu xào xạc, hoa Tử Vi nở đỏ rực như lửa.