Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1904




Doãn Thiếu Đường kia, rốt cuộc là người như thế nào, có liên quan gì đến việc họ gặp chuyện hay không?

Trong đầu nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng vẻ mặt vẫn không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào ra ngoài.

Nàng vẫn thoải mái mà nói: "Các hạ đừng vui mừng sớm như vậy, còn chưa biết ai sẽ dành phần thắng. Chẳng qua là trước khi quyết chiến, ta có một nghi vấn."

Người nọ hừ nói: "Ngươi hỏi đi."

"Vì sao các ngươi muốn hạ độc cha ta và tân đế, vì sao lại mai phục ở sườn núi cách đó năm dặm, chúng ta đã quyết định rời khỏi triều đình, chẳng lẽ các ngươi còn e ngại điều gì sao?"

Giọng nói kia đột nhiên cười lớn, nhưng vẫn âm u như cũ, "Hừ, chẳng lẽ người muốn các ngươi chết chỉ có chúng ta thôi sao? Các ngươi cũng quá đơn thuần dễ lừa rồi. Ta có thể thẳng thắn nói cho ngươi biết, người hạ độc không phải bọn ta, muốn Tô Nhân Vũ chết cũng không phải bọn ta, hắn sống hay chết thì có liên quan gì với bọn ta chứ?"

"Ý của ngươi là tiên đế?" Tô Mạt lập tức truy vấn.

"Đó...ta cũng không chắc chắn."

Nghe giọng nói của hắn có phần không thành thật, Tô Mạt cười lạnh, mặc kệ là hoàng đế có tham dự hay không, tóm lại những Bạch y nhân này không tránh khỏi có liên quan.

"Ngược lại ta không ngờ tới là các ngươi lại có thể dễ dàng thâm nhập vào hoàng cung như vậy, mai phục kỹ như thế, vậy mà vẫn bỏ mà rời đi được, chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?"

Tô Mạt chậm rãi nói.

Người kia bị Tô Mạt nói móc, hừ một tiếng, "Ngươi rất thông minh, chẳng qua là cũng vô dụng thôi, ngươi thăm dò ta cũng không có tác dụng gì cả."

Tô Mạt vẫn luôn nghi ngờ Bạch y nhân có thể tiến vào kinh thành, có thể là mượn đường của Thẩm gia, lợi dụng bọn họ.

Nhưng nếu có thể đi vào hoàng cung, tiến vào vương phủ của Hoàng Phủ Giới, vậy thì phải ẩn núp thời gian dài mới có thể làm được.

Mà cung nữ và thái giám trong cung, hầu như là không có khả năng, dù sao những người đó luôn luôn phải có mặt.

Duy chỉ có thể là ám vệ của hoàng đế, thân là ám vệ, bọn hắn không cần xuất đầu lộ diện, cho dù là hoàng tử cũng sẽ không nhận biết được toàn bộ bọn hắn.

Mà những Bạch y nhân đó, có thể ẩn núp thời gian dài, tất nhiên là có nhiều khả năng xen lẫn vào bên trong ám vệ.

"Ha ha, đáng tiếc, các ngươi không thể sống tới ngày mai rồi." Giọng nói kia dương dương đắc ý nói xong, trong miệng bỗng nhiên phát ra âm thanh kỳ lạ, lập tức có tiếng ong vang lên.

"Cẩn thận" Lưu Hỏa hô lớn một tiếng, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, che chở Tô Mạt và Lan Nhược ở sau lưng.

Ba người lập tức lưng tựa lưng đón địch, bốn phương tám hướng đều là tiếng ong, hoặc là ám khí, hoặc là...

Ong vò vẽ?

Tô Mạt vừa nghĩ đến đó, liền phân phó một tiếng, "Hỏa công."