Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1846




Doãn Thiếu Đường tỏ vẻ như mình bị thương, đáng thương nhìn Tô mạt, hắn cảm thấy nữ hài tử sẽ dễ mềm lòng.

Ai ngờ Tô Mạt không thèm nhìn hắn, ngáp một cái, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Muội mệt rồi."

Nói xong hai tay vòng lên cổ hắn, cả người liền rơi vào cái ôm của hắn, hai mắt nhắm lại, bộ dạng muốn ngủ.

Hoàng Phủ Cẩn yêu thương nhìn nàng, ôm nàng lên, cũng không chào hỏi Doãn Thiếu Đường mà đi thẳng lên lầu.

Doãn Thiếu Đường mở to hai mắt nhìn, hắn cho tới giờ chưa từng gặp người nào lại tự nhiên không chút xấu hổ mà thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài như vậy, cho dù phu thê, ở trước mặt người ngoài cũng phải kiêng dè, huống chi là bọn họ còn chưa thành thân.

Hắn nắm lấy tóc mình, mặt có chút đỏ, dần dần lan tới cổ.

Lan Nhược nhìn hắn một cái, "Doãn công tử sao mặt lại đỏ như vậy."

Doãn Thiếu Đường cười ha ha, nói: "Ta đột nhiên nhớ tới một tấm hình."

Lưu Hỏa trợn mắt nhìn hắn, "Bỉ ổi."

Doãn Thiếu Đường chỉnh lại cổ áo, "Uy, vị huynh đệ này, huynh cũng đừng gây sự với ta vậy chứ, ta chỉ nói là nghĩ đến một tấm hình, cũng không nói là hình gì, huynh phản ứng mạnh như vậy làm gì."

Lưu Hỏa giơ nắm đấm ra, "Ngươi muốn đánh nhau đúng không?"

Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, khoát tay, "Trời cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu mai trời quanh mây thì mọi người có thể đi được rồi."

Thật ra khi trời mưa cũng không phải là không có người đi đường, chỉ là hiện giờ tình huống không giống vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vẫn nhiều mây, mưa có ít hơn, có một số nông dân ở bên cạnh tới mượn công cụ, nhà của bọn họ bị mưa là thủng nóc, đổ tường.

Tô Mạt rời giường, nằm úp sấp bên cạnh cửa sổ nhìn trời, nghe thấy tiếng bên dưới, nàng liền gọi Lưu Hỏa ở dưới lầu, "Đi xem thử xem, giúp bọn họ sửa nhà,"

Dưới thời tiết này, với những người nông dân không có võ công nếu muốn sửa mái nhà, chỉ cần trượt chân một cái là sẽ lớn chuyện, đến lúc đó lại mất thêm cái chân rồi."

Tuy tình tình của Lưu Hỏa hay nóng vội, nhưng không lười biếng, tuy rằng trời vẫn còn mưa, Tô Mạt vừa phân phó hắn lập tức đi luôn.

Vừa đúng lúc gặp Ngụy An Lương đi từ bên ngoài vào, hắn mặc áo tơi, nhưng cả người vẫn bị ướt, hình như là cả đêm không ngủ, không biết là đi đâu.

Ngụy An Lương gặp Lưu Hỏa ở cửa, liếc nhìn một cái, Lưu Hỏa thấy trong mắt hắn hình như có âm mưu gì đó, nhưng nhìn lại lại không có cảm giác gì.

Ngụy An Lương chắp tay, "Có việc vội đi sao?"