Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1820




Mấy tên thủ hạ của Ngụy An Lương sắc mặt xanh mét, phẫn uất vô cùng, tức giận nhìn về phía Ngụy An Lương, hy vọng hắn có thể nói một câu.

Ai ngờ sắc mặt Ngụy An Lương vẫn lạnh nhạt như cũ, ôn hòa cười cười, chắp tay khom người, cười nói: "Tại hạ chuẩn bị không được chu toàn, khiến cho Thẩm tiểu thư chịu ủy khuất rồi."

Hắn nhìn lướt qua bốn người trong phòng, lại ngửa mặt nhìn lên, đi vào bên trong nhìn qua, chỉ thấy trên mái nhà lầu hai được treo mành gỗ thảo, điểm xuyết châu ngọc, ở trong mưa gió vang lên tiếng leng keng.

Từ góc độ này có thể mờ hồ nhìn thấy bên cửa sổ là một nam một nữ, tấm thủy tinh kia bị mưa làm nhòa không thể nhìn rõ bóng dáng hai người.

Hắn theo bản năng nheo mắt lại, muốn nhìn rõ bóng dáng yểu điệu kia, lại cảm thấy một cơn lạnh thấu xương.

Hắn nhướn mày, chắp tay nói: "Có thể mời hai vị trên kia xuống hay không?"

Hai người trên lầu không có động tĩnh gì, tuy rằng hắn cũng tức giận vì không được nể mặt, nhưng trải qua nhiều năm mưa tanh cho nên hắn biết nên làm gì, ẩn nhẫn giống như cơm hàng ngày, hắn lẳng lặng chờ đợi, không nóng vội.

Lúc này Linh Đang nóng nảy, quát lớn: "Kẻ nào gan lớn như vậy, cũng không cho Ngụy bang chủ mặt mũi. Ngụy bang chủ hai năm gần đây có vẻ yếu kém đi, người xung quanh càng ngày càng không để tào bang vào mắt."

Phỉ Thúy muốn khuyên ngăn, Thẩm tam tiểu thư bên trong kiệu lại ho nhẹ một tiếng, Phỉ Thúy đành phải ngậm miệng.

Linh Đang thấy người trên lầu còn không đi xuống, nhất thời càng thêm tức giận, quát lớn nói: "Kẻ nào lại lén lút như vậy, giấu diếm cái gì? Nếu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy Ngụy bang chủ sẽ thanh toàn cho bọn hắn đi."

Trên lầu vẫn không có động tĩnh gì, Ngụy An Lương cũng không có hành động gì, vẫn lẳng lặng như cũ.

Linh Đang hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ra tay, một tia hàn quang bay về phía lầu hai.

Đó là một chiếc roi bạc, trên roi được đan xen lẫn tơ vàng và tơ bạc, còn có các loại bảo thạch, phú quý hoa lệ, nhưng không giống vũ khí.

Đôi mắt Ngụy An Lương hiện lên vẻ thâm trầm, cũng không ngăn cản, ngược lại Phỉ Thúy gấp đến mức hô lên: "Linh Đang, đừng đắc tội với người ta."

Chỉ tiếc là quá chậm, roi bạc rít gào quất về phía lầu hai, "Bộp" một tiếng, không đánh đến người ngược lại đem đánh rơi tấm mành.

"Hảo công phu!" Lầu trên và lầu dưới vang lên tiếng ủng hộ.

Cũng phải là người bên mình, mà là bốn người trong phòng và Tô Mạt, tiếng ủng hộ kia nghe lại càng giống như đang châm chọc.