Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1717




Vừa thấy Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi vào, hai mắt Hoàng Phủ Giới liền sáng lên, lập tức nhảy xuống giường, động đến miệng vết thương, hắn nghiến răng chịu đau, "Nhị ca, Mạt Nhi, hai người đã đến!"

Hoàng Phủ Cẩn vội hỏi hắn sao lại thế này, nhìn bộ dạng của hắn, bị thương nhưng lại vui vẻ.

Hoàng Phủ Giới oán hận chà chà chân, thở phì phì nói: "Cũng là do ta mắt mù, bị người bên cạnh lừa nhiều năm như vậy."

Tô Mạt nhíu mày nhìn hắn, Hoàng Phủ Giới cắn răng kể hết mọi chuyện ra.

Vốn mấy người thị vệ bên cạnh luôn được Hoàng Phủ Giới tin tưởng, cơ bản đều là lớn lên cùng nhau, từ khi nắm binh quyền hắn càng thêm coi trọng bọn họ.

Lần này hoàng đế ban rượu, đám người đưa tiễn Tô quốc công là hắn tự mình lựa chọn, cũng là do hắn bảo quản.

Ai ngờ xuất hiện một kẻ ăn cây táo rào cây sung, hắn cấu kết cùng bạch y nhân, lại thừa dịp hắn mệt mỏi ám sát hắn, may mà công phu của hắn cũng khá tốt, nếu không thật sự không sống mà gặp được Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt lần nữa.

"Nhị ca, dược trong rượu nhất định là do hắn hạ. Thật sự là đáng giận!" Hoàng Phủ Giới tức đến dậm chân, động đến vết thương, gào lên vài tiếng.

Tô Mạt hỏi: "Bọn họ thừa nhận sao? Nếu là bọn họ, vì sao chỉ có cha ta cùng ngũ ca trúng độc, ba chúng ta không có việc gì?"

Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, lắc đầu, ủ rũ nói: "Huynh cũng không biết."

Hắn uốn éo người trên giường, tinh thần sa sút nói: "Nhị ca, huynh quay về đi, huynh không có ở đây, đệ không làm được chuyện gì. Thân tín bên cạnh mà cũng có gian tế đệ, đệ...Đệ thì làm được gì chứ?"

Hắn nản lòng vò đầu mình.

Người bên cạnh nhị ca không quá nhiều, nhưng mấy người Lưu Hỏa Lưu Vân, không người nào không lòng dạ son sắt.

Là do chính mình ngu dốt, không làm được.

Nhìn bộ dạng chán nản của hắn, Hoàng Phủ Cẩn khuyên nhủ: "Không phải lỗi của đệ."

Là do địch nhân quá giảo hoạt, Hoàng Phủ Giới luôn được bảo hộ quá tốt, tuy là võ công giỏi, nhưng lại không hiểu thế sự, có rất nhiều đạo lý, phải tự mình trải qua, nếm qua thiệt thòi, mới có thể học được chân lý.

Nghĩ tới chính mình, trước đây không phải cũng là như vậy sao?

Cũng bị người bán đứng, chịu qua đau đớn, mới biết được cách khống chế thuộc hạ, làm thế nào để dành được thật tâm của người khác.

Tô Mạt nói: "Mặc kệ thế nào, đã có manh mối là bạch y nhân, chúng ta tập trung tinh lực điều tra bọn họ. Nói không chừng những người phục kích lần đó, chính là bọn họ."