Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1196: Trong lòng mỗi người có một niềm vui riêng 02




Hoàng Phủ Cẩn giúp nàng bắt chước một số điền viên cổ, có thể làm cho mọi người làm việc vất vả nghỉ ngơi một chút. Guồng nước, thạch ma, gà vịt, lại có mấy loại hoa mù, cây bông làm vải. Loại người kinh thương, có chức tước lại hâm mộ cuộc sống giản dị của nông dân.

Đại tiểu thư chính là thiên kim tiểu thư chú ý hình thức. Ngoài ra Tô Hinh Nhi, Kim Kết, Thủy Muội, Hoàng Oanh cũng có đóng góp. Tô Mạt ra ý kiến:

“Như vậy, hỏi từng người xem họ muốn dạng gì. Sau đó đi Hương lâu điều tra, cuối cùng đợi làng du lịch hoàn thiện hơn sẽ dựa theo kết quả điều tra mà quyết định phong cách trang hoàng.”

Dựa theo không phải là hoàn toàn theo ý muốn của khách hang, mà là có chọn lọc, dung hợp các ý kiến đó thành của mình.

Công việc bận rọn, thời gian trôi đi rất nhanh, đảo mắt đã tới ngày Tô Mạt hồi kinh. Lúc này đội nhân mã ở Vạn Xuân uyển đã muốn trở về, lão phu nhân cũng không tiện ở thêm, quyết định mang theo bọn nhỏ hồi kinh.

A Cổ Thái muốn Hương lâu giúp hắn làm nơi điều hương cũng muốn theo cùng, vườn hoa liền giao cho lão Cam tiếp tục chiếu cố, vài người giả trang người Tây Dương bí mật trà trộn thu thập tình báo, có Tề Tú Hữu làm lá chắn cho nên cũng không cố kì nhiều nữa.

Tô Mạt chỉ huy mọi người đem các thứ cần thiết lên xe, cho Kim Kết lưu lại chiếu cố Xuân Thủy, sau đó chuẩn bị xe li khai. Lão phu nhân mang thoe Trương mẹ cùng đại a hoàn trong một chiếc xe ngựa đi trước. Tô Mạt cùng các tỷ muội đi cùng nhau, vừa định lên xe, Kim Kết thấy Phương Oánh đuổi theo Phương Vũ chạy ra. Nàng bước lên phía trước ngăn lại, hỏi Phương Oánh sao lại thế này?

Phương Oánh cắn cắn môi, vội nói:

“Không có gì, là đệ đệ bướng bỉnh.”

Nói xong vội kéo Phương Vũ trở về, Phương Vũ lại quật cường không chịu, nhìn xe của Tô Mạt. Kim Kết đành phải nói lại với Tô Mạt, Tô Mạt nghĩ nghĩ liền xuống xe, đi đến trước mặt bọn họ, cười nói:

“Ngươi muốn đi theo về kinh sao?”

Phương Vũ nhíu mi, cắn chặt quai hàm, bộ dạng tức giận lại có chút ủy khuất, ánh mắt tựa như ngọc lưu ly trong suốt.