Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1105: Quân có thê thiếp có phu 04




Hắn nhẹ đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại.

Đại tiểu thư cuống quít đẩy hắn, hành lễ: “Thái tử điện hạ, thần nữ cáo lui trước.”

Nói xong, nàng nhấc chân tính chạy thì bị hắn nắm tay kéo lại.

“Nhu nhi, sao nàng muốn trốn ta?”

Hắn nhìn nàng, không thèm che dầu nghi ngờ của bản thân: “Ta tưởng …nàng …. không ghét ta.”

Người kiêu ngạo như hắn nói ra mấy lời như vậy thật không dễ.

Nhìn thấy nàng khóc thương tâm như vậy, hắn .. rất đau.

Lần đầu tiên, hắn đau lòng vì người khác !

Đại tiểu thư cứ tránh bên này lại né bên kia nhưng sao cũng không tránh được làm hại mặt nàng vừa đỏ lại vừa nóng: “Ngươi buông tay, để người khác thấy được không hay đâu!”

Thái tử kéo nàng lại gần mình: “Ta càng muốn làm cho người ta thấy, để cho bọn họ khỏi mơ mộng viễn vông.”

Đại tiểu thư không dám nhìn hắn, bị hắn nhìn đến nỗi tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi ngực. Nàng hoảng loạn: “Bệ hạ đã tính chuyện hôn nhân cho ngài cùng Tả tiểu thư, sao ngài.....”

“Nhưng đó không phải ý của ta.”

Thái tử không kiên nhẫn chặn đứng lời nàng: “Ta không thể tự do lựa chọn hướng đi cho mình, chúng ta không giống Tô Mạt. Hơn nữa, cuộc hôn nhân này chưa chắc sẽ xảy ra, phụ hoàng vẫn chưa công bố chuyện này.”

Đại tiểu thư mân mê tóc:“Đúng vậy, chúng ta không giống, chúng ta không dũng cảm như muội ấy.”

Thái tử chẳng những không buông mà còn nắm tay nàng chặt hơn: “Văn Nhi, tin ta. Ta sẽ cố, ta sẽ không cưới người khác. Ta cũng không để cho kẻ khác cưới được nàng.”

Hắn nói mạnh mẽ như chém đinh chặt sắt.

Đại tiểu thư lắc đầu: “Ngài không thể. Ngài sẽ không thay đổi được gì cả. Bệ hạ cũng tổ mẫu ta đã quyết định. Ta sẽ gả cho Tần còn người ngài sắp cưới sẽ là Tả tiểu thư.”

Thái tử nâng cằm nàng lên, chăm chú nhìn nàng: “Ta nói rồi, ta không đồng ý. Nàng không thể gả cho bất ai – ngoại trừ ta!”

Hắn nghiến răng, gằn từng chữ một, ánh mắt lạnh lẽo khủng bố làm cho nàng run rẩy.

“Văn Nhi, hãy chờ ta. Chắc chắn ta sẽ có cách...”

Hắn nhìn nàng gần như vậy, giọng nói âm độc nhưng vẫn xen lẫn dịu dàng, làm cho nàng hiểu được tình của hắn.

Nàng giật mình lắc đầu: “Chúng ta tránh không được số mạng định sẵn đâu. Không lẽ ngài sẽ vì ta mà buông tha cho vinh hoa phú quý sao?”

Nàng có một ước muốn, một ước muốn không chân thật. Nàng ước, hắn sẽ vì nàng mà buông tay, không tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, làm một vương gia nhàn tản không cần lo lắng đề phòng, bình bình đạm đạm sống qua ngày.

Nhưng mà, hắn làm được sao?