Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1104: Quân có thê thiếp có phu 03




Nàng cũng từng nhắc nhở bản thân đừng nên ôm quá nhiều hy vọng, vì hắn là thái tử.

Nhưng khi có người nói cho nàng biết, nàng được chọn làm thái tử phi của hắn, lúc hắn đặc biệt cười vì nàng, dịu dàng vì nàng, tâm nàng, rung động vì hắn.

Nàng không biết cái gì là yêu , nhưng khi nghĩ đến hắn nàng lại thấy ngọt ngào, nghĩ đến hắn sắp lấy tiểu thư nhà khác, lòng nàng… đau

Nàng cũng không dám nghĩ tới, nàng sẽ gả cho ai khác ngoài hắn.

Nếu… nàng gả cho người khác, tối giật mình thức dậy, nhìn người nằm kế bên nàng không phải hắn, trời ơi,.. nàng không biết….

Nàng chấp nhận được không?

Lúc ở Hương Lâu, nhìn thái độ của hắn với Văn Nhi, nàng thấy lòng mình như tan nát.

Nàng biết, nàng nên quên hắn, cũng đừng nghĩ lung tung, nhưng mà, … tình cảm, làm sao nàng bắt nó theo ý nàng được?

Nàng càng muốn quên hắn bao nhiêu lại càng nhớ hắn bấy nhiêu.

Mấy ngày nay, nàng cứ lo lắng không yên, giống như có cái gì che mất ánh sáng trong lòng nàng,làm nàng không thấy rõ tương lai nàng sẽ đi về đâu.

Tối ngày cứ lo được lo mất.

Suốt ngày, nàng không làm được chuyện gì ra hồn, những thứ nàng yêu thích trước đây, bây giờ nàng không muốn làm nữa. Trước nàng yêu thích hương liệu, ngày nào cũng pha trộn không biết chán nhưng giờ chúng cũng không còn đủ sức hấp dẫn nàng nữa.

Hình như, nàng đánh mất tâm mình rồi.

Nàng cứ đi, cứ đi, cho đến dưới chân vấp rồi té bịch xuống, đầu gối đập mạnh xuống nền đá, đau đến trào nước mắt.

Không biết chân đau hay lòng đau, mà nước mắt nàng từng giọt, từng giọt rồi hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuôi. Nàng cũng mắc kệ, ôm đầu gối ngồi ngay đó, yên lặng khóc.

Không biết khóc bao lâu, nàng cảm thấy lòng mình nhẹ hơn nhiều, giống như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, mọi thứ chua xót đều như tan biến.

Quay đầu nhìn lại, nàng thấy mình đang ở giữa những khóm hoa hải đường, những nụ hoa hồng nhạt giống như lòng nàng lúc này, nhu nhược yếu đuối, sợ tổn thương nhưng lại hy vọng được quan tâm che chở.

Nàng khẽ thở dài, lau nước mắt, quyết định trở về, tránh để mọi người lo lắng.

Nàng đứng lên phủi cỏ dính trên váy. Vừa quay người lại, một bóng người đập vào mắt nàng khiến nàng sợ tới mức lùi lại, không ngờ đạp phải tảng đá lúc nãy, bật ngửa ra sau.

Ngưới đó hoảng hồn, lập tức ôm chặt eo nàng, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của nàng mà ngực giống như bị ai lấy chùy nện vào, vô cùng khó chịu.

“ Tại sao khóc?”