Thông báo nho nhỏ:
Bắt đầu từ chương này ta sẽ tăng số lượng lên 2000 từ nha. Cảm ơn các nàng đã ủng hộ.
~~~~~~~~ Sang Sang ~~~~~~~
Bắc Kinh
8h sáng...
Tống Nhất Hàn đang có mặt ở sân bay để đón Triệu Ngôn Hy. Mặc dù bản thân không hề muốn nhưng anh cũng phải miễn cưỡng đi.
Không khí ở sân bay đương nhiên là rất náo nhiệt. Nhưng mặt anh thì lại như đưa đám, chẳng có biểu hiện gì gọi là vui vẻ.
Trong lúc đó thì....
Tử Ái Huyên vừa bước xuống sân bay. Cô kéo vali của mình đi thẳng, không để ý có một cô gái đang đi tới.
Cô gái ấy là Triệu Ngôn Hy, thuộc kiểu tiểu thư nhà giàu. Chính vì vậy tư tưởng của cô cũng rất khác biệt. Người khác thấy cô thì phải tránh đường, nếu không cô sẽ không để yên cho kẻ nào dám cản đường cô.
Triệu Ngôn Hy hiên ngang đi đến đụng vào Tử Ái Huyên. Sau đó cô ta té xuống đất, nhận ánh mắt chú ý từ mọi người xung quanh:
- Cô kia. Cô không thấy đường hay sao mà đụng phải tôi vậy?
Người đi bên cạnh đỡ cô ta lên, gương mặt cũng bực bội không kém:
- Tiểu thư, người không sao chứ? Cô ta đúng là mù rồi nên mới không thấy người.
Tử Ái Huyên cũng bị té mà. Vả lại người đụng cô là chị ta, sao chị ta lại có thể ngậm máu phun người như vậy chứ?
Cố đứng lên, Tử Ái Huyên nhẹ giọng nói:
- Là chị đụng phải tôi mà? Sao lại có thể lật lọng như vậy?
Triệu Ngôn Hy trước câu nói của cô thì tức giận quát:
- Này cô kia. Cô nói tôi đụng cô, vậy cô có bằng chứng gì không? Đừng thấy người ta giàu rồi ghen tỵ. Nhìn cô... chắc là loại người nhà nghèo không có tiền của gì rồi. Làm vấy bẩn đồ hiệu của tôi quá.
Cô ta nhìn Tử Ái Huyên từ trên xuống dưới, chậc lưỡi coi thường.
Tử Ái Huyên bị xúc phạm, có chút uất ức. Cô đúng là không phải người có tiền, không phải người xứng đáng để nói chuyện với những con người thượng lưu. Nhưng mà... cô đâu hèn hạ đến mức ghen tỵ với người ta rồi kiếm chuyện gây sự.
- Tôi xin lỗi.
Cô lên tiếng xin lỗi để kết thúc câu chuyện rồi xoay gót rời đi.
Mọi người chứng kiến một màn trước mặt, cũng ra vẻ phẫn nộ. Họ cứ nghĩ Tử Ái Huyên là người gây sự trước. Còn Triệu Ngôn Hy kia mới chính là người đúng.
Lòng dạ con người quả thật khó đoán. Họ chỉ tin những con người có giai cấp, có vai vế trong xã hội. Dù chúng ta có đúng thì họ cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Đó mới nói, xã hội bây giờ, dù đúng mà nghèo thì vẫn không có tư cách để lên tiếng.
Triệu Ngôn Hy nhìn thấy cô bỏ đi, cục tức lại được dịp dâng trào. Cô chưa cho phép mà cô ta dám bỏ đi sao? Hừ... phải dậy cho cô ta một bài học để cô ta biết trên dưới.
Bước đến nắm tay áo cô ta lôi lại, Triệu Ngôn Hy bực bội nói:
- Này cô, đừng tưởng xin lỗi một câu là xong. Quần áo của tôi cô tính sao đây.
Tử Ái Huyên biết cô ta muốn gây sự với cô, tuyệt nhiên không đáp lời. Mặc kệ miệng lưỡi thiên hạ, muốn nói sao là quyền của họ.
Triệu Ngôn Hy lúc này mặt đã đỏ gay, cô ta giơ tay lên định tát cô thì một bàn tay khác đã nhanh tay chụp lấy tay cô ta.
Tống Nhất Hàn đứng ở gần đó nên cũng đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện. Anh cảm thấy bất bình thay cho cô gái hiền lành kia. Bản thân vốn dĩ không sai mà lại phải cúi đầu xin lỗi. Đúng thật là quá bất công.
Triệu Ngôn Hy nhìn thấy anh, cả bộ dáng trở nên dịu dàng. Đây chẳng phải là vị hôn phu của cô sao. Ở ngoài còn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều. Nghĩ rồi, cô ta õng ẹo:
- Chồng, sao lại nắm tay em. Mau bỏ tay em ra?
Tống Nhất Hàn nghe cô ta nói, đơ người buông tay ra. Chồng? Chồng cái gì chứ?
Anh lạnh giọng:
- Cô là ai? Tôi không biết.
- Em là Triệu Ngôn Hy. Là hôn thê của anh.
Cô ta cười ẩn ý nhìn anh, cả người như muốn dính chặt lấy Tống Nhất Hàn.
Điều đó làm anh khó chịu tránh xa cô ta ra:
- Thì ra cô là Triệu Ngôn Hy.
- Đúng đó. Là em đây.
- Cô mau xin lỗi cô gái này đi. Đừng gây sự vô lý như vậy.
Anh lên tiếng, đáy mắt đầy nghiêm túc.
Triệu Ngôn Hy nhìn anh, rồi lại liếc mắt sang nhìn Tử Ái Huyên. Con nhỏ này có gì tốt mà anh ta lại bênh vực nó. Đúng là tức quá mà.
- Anh... là nó đụng vào em. Anh nhìn đi, em bị té đến đau cả tay rồi.
Tử Ái Huyên khi được anh nhắc đến mới thôi đứng hình. Quả thật khi nhìn thấy anh, cô cảm thấy có chút vui vẻ. Trái đất này quả thật rất tròn, có duyên ắt sẽ gặp lại. Hình như, anh và cô rất có duyên với nhau. Nhưng mà... anh đã có hôn thê rồi. Có lẽ cũng không để ý đến một đứa nhà nghèo như cô.
- Triệu Ngôn Hy, rõ ràng là cô đụng vào người ta. Cô không xin lỗi thì thôi, đằng này lại bắt người ta xin lỗi cô. Như vậy chẳng phải là quá vô lý hay sao?
Tống Nhất Hàn bực tức nói. Quả thật, anh không thể nhịn nổi nữa. Loại tiểu thư nhà giàu ỷ quyền thế bắt nạt người khác thật đúng là loại người đáng khinh bỉ.
- Anh... anh nói vậy mà nghe được hả? Em là vị hôn thê của anh, anh không bênh em thì thôi, sao lại đi bênh con nhỏ quê mùa này.
Triệu Ngôn Hy khó chịu nói.
- Tôi không bênh ai cả. Tôi chỉ xét theo ai đúng ai sai thôi.
- Anh... anh....
Triệu Ngôn Hy giậm chân, tức giận bỏ đi. Người bên cạnh cũng ra sức chạy theo cô ta:
- Tiểu thư, đợi em với.
Lúc này, Tống Nhất Hàn xoay người nhìn Tử Ái Huyên, anh nhẹ giọng:
- Xin lỗi cô. Lúc nãy cô không sao chứ?
Tử Ái Huyên nghe anh hỏi thăm, vui vẻ nở nụ cười:
- Tôi không sao. Cảm ơn anh đã giúp tôi.
- Ừm. Nếu không có gì thì tôi đi trước đây.
Tống Nhất Hàn nói xong cũng rời đi.
Tử Ái Huyên nhìn theo bóng anh, thoáng nét buồn. Anh ấy hình như không nhận ra cô.
------------------
Seoul - Hàn Quốc
Sau khi ăn xong, Đổng Ngạc Ngạc buồn bã ngồi trên giường. Theo như cuộc nói chuyện của hắn và Trạch Kha thì chiều nay cô sẽ phải về nước. Huhu... Cô vẫn chưa được đi chơi ở đâu mà. Đến đây cô chỉ toàn gặp xui xẻo thôi. Thật là....
Lăng Tư Duệ sau một lúc đi đâu đó thì bước vào phòng. Nhìn thấy cô một mặt đưa đám, khóe miệng hắn giật giật.
Bàn chân bước đến chỗ cô, hắn đưa ra một vật thể:
- Cho cô.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn chiếc hộp hắn đưa cho, há hốc mồm kinh ngạc. Đây...Đây chẳng phải là điện thoại hay sao?
- Đây... anh tặng tôi sao?
- Tôi chỉ thuận mắt nhìn thấy nên mua thôi.
Lăng Tư Duệ nói, lạnh lùng ném cái hộp lên tay cô. Hắn không thèm quan tâm đến cô, chân bước chậm rãi đến bàn làm việc.
Đổng Ngạc Ngạc vẫn còn ngây ngốc không hiểu. Tên atula này ngày thường xấu tính như vậy, hôm nay sao lại tốt bụng mua cho cô điện thoại chứ? Không lẽ... hắn lại có âm mưu gì?
Cô nhìn hắn, đôi mắt nheo lại nghi ngờ.
Lăng Tư Duệ đang chăm chú làm việc, cảm thấy ánh mắt gai góc của cô thì lạnh lùng xoay người qua. Hai đôi mắt chạm phải nhau, nhìn nhau một hồi lâu.
Đổng Ngạc Ngạc không chịu nổi sự băng lãnh trong ánh mắt của hắn. Nói trắng ra là khi cô nhìn vào mắt hắn giống như là có hàng ngàn tia cực tím tỏa ra vậy. Ai da~ thật là không thể chịu nổi.
Cô mau chóng thu tầm mắt lại, cúi xuống vân vê cái hộp. Khẽ nói:
- Nhưng... hình như nó rất đắt.
Dù sao cô cũng không có tiền để trả, lấy đồ của hắn như vậy quả thật không nên.
- Ai nói là cô được dùng miễn phí.
- Ý anh là sao?
- Tiền đó sẽ được trừ khi cô chuyên tâm làm ôsin cho tôi.
Lăng Tư Duệ cũng thu ánh mắt của hắn lại, xoay người tiếp tục làm việc. Khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong. Nữ nhân ngu ngốc này đúng thật là buồn cười nhỉ?
Đổng Ngạc Ngạc nghe hắn nói mà tức anh ách. Biết ngay là hắn có âm mưu mà. Ai đời một kẻ ác ma như hắn lại có lúc tốt bụng. Hừ... Cô tò mò mở cái hộp ra, trong đó là một chiếc điện thoại màu hồng vô cùng dễ thương. Hình như đây là điện thoại mới ra ở Hàn Quốc.
Ngạc Ngạc cô tuy có chút tức giận vì lời nói của Lăng Tư Duệ nhưng mà cô không phủ nhận hắn thật sự rất hào phóng.
*Hắc Hắc* cô thầm nở nụ cười. Mở điện thoại lên, Đổng Ngạc Ngạc bấm vào phần danh bạ.
Trước đây vì sợ bản thân mình hay quên nên cô đã viết số điện thoại của mọi người vào một quyển sổ nhỏ. Không ngờ hôm nay lại có việc dùng đến.
Cô lục lọi tụi xách của mình, tìm ra một cuốn sổ nhỏ xíu. Khẽ cười, Đổng Ngạc Ngạc cảm thấy cô thật may mắn khi không làm mất hết số điện thoại. Như vậy, có thể gọi cho mẹ cô và Lâm Tử Hạ rồi.
Cô cười vui vẻ, mau chóng lưu số vào danh bạ thì nụ cười bỗng dưng tắt ngấm.
Cái gì vậy chứ? Thiếu gia? Đây là số điện thoại của ai mà lại lưu là thiếu gia.
Khẽ liếc mắt sang người nào đó, cô tức giận hét lên:
- Lăng Tư Duệ, anh lưu số anh vào điện thoại tôi khi nào vậy?
- Đó là tôi mua, sao tôi lại không có quyền lưu?
Hắn đáp, chất giọng thờ ơ tỏ vẻ không quan tâm.
- Nhưng.. anh... sao lại lưu là thiếu gia? Như vậy thật mất mặt tôi.
- Cô nên nhớ cô là ôsin của tôi. Tuân theo lệnh của thiếu gia mình là điều tất yếu.
- Anh...
Đáng ghét. Cái danh xưng ôsin này khi nào cô mới được xóa bỏ đây. Hắn lúc nào cũng lấy nó ra đe dọa cô. Hừ...
Đổng Ngạc Ngạc tức tối không thèm chấp. Lăng Tư Duệ nhìn vẻ mặt của cô, cười khẽ.
Sau 15 phút lưu số vào danh bạ, Đổng Ngạc Ngạc gọi cho mẹ của cô.
- Alo. _ đầu dây bên kia bắt máy.
- Mẹ ~
Nghe giọng mẹ mình, Đổng Ngạc Ngạc như sắp khóc đến nơi. Cô thật sự rất nhớ mẹ nha. Thật sự rất nhớ.
- Ngạc Ngạc ~ là con sao? Sao con lại dùng số điện thoại này?
Lạc Thanh Yên lo lắng hỏi.
- À. Chuyện là điện thoại con bị mất không gọi cho mẹ được. Mẹ đừng lo lắng, con vẫn không sao đâu?
Đổng Ngạc Ngạc cười hì hì trấn an mẹ mình.