Seoul - Hàn Quốc
Lăng Tư Duệ lái xe với vận tốc muốn giết người. Tay lái điêu luyện tránh né các xe trên đường phố. Gương mặt mỹ nam chứa đựng sự tức giận mà hắn đang cố gắng kiềm chế. Lồng ngực hắn cơ hồ như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, ray rứt đến khó chịu. Ngạc Ngạc... Cô nhất định phải an toàn, nhất định phải chờ tôi đến.
------------------
Selena Hotel...
Đổng Ngạc Ngạc đã tỉnh dậy từ bao giờ. Cô hiện tại đang ở trong xe cùng người đàn ông lạ mặt. Giờ phút này, Ngạc Ngạc cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này. Cô chính là cảm thấy rất hối hận, hối hận vì sự bướng bỉnh của cô. Nếu như cô nghe lời Lăng Tư Duệ thì mọi chuyện đã không thành ra thế này.
Đổng Ngạc Ngạc nhăn nhó, khó chịu trước ánh mắt đen đục của ông ta. Tạ Khiết cứ nhìn chằm chằm cô. Ông ta cười một nụ cười đáng sợ, nói giọng ra lệnh:
- Mang cô ta vào phòng vip 376 cho tôi.
- Vâng thưa ngài.
Đổng Ngạc Ngạc bị hai người mặc vest đen lôi đi. Cô cố gắng thoát ra khỏi hai tên đó. Cả người vùng vằng không chịu khuất phục.
Bản tính ngoan cố khiến hai tên áo đen tức giận. Hai tên đó kìm chặt tay cô, dùng khăn bịt miệng cô lại. Lôi đi trong sự chứng kiến của mọi người.
Những người ở đây vì không muốn liên lụy nên chỉ biết đứng yên nhìn cô gái tội nghiệp bị bắt đi.
----------------
Ở cánh rừng phía nam Seoul...
- “Cảnh sát trưởng, phía này có một căn nhà hoang“.
Một anh cảnh sát khẩn trương nói.
Cảnh sát trưởng Park nghe vậy, giọng nói uy nghiêm cất lên:
-” Lục soát“.
Sau tiếng hô, cả đoàn người cảnh sát tiến vào đó, lục soát khắp nơi.
Trạch Kha đang lo lắng đi tìm thiếu gia mình, anh lo sợ ngài ấy gặp nguy hiểm.
Sau vài phút, cảnh sát đã tìm ra 12 cô gái. Các cô gái đều bị trói, trên cơ thể còn có vài vết bầm.
- “Không còn ai sao? “.
- “Chỉ thấy 12 cô gái thưa ngài“.
- “Lục soát lại cho tôi“.
Cảnh sát trưởng liếc nhìn 12 cô gái, nhíu mày quát.
Trạch Kha không tìm được Lăng Tư Duệ. Anh quan sát 12 cô gái, cố tìm kiếm bóng dáng của Đổng Ngạc Ngạc nhưng không thấy cô ấy đâu. Thiếu gia không có ở đây? Đổng Ngạc Ngạc cũng không có. Rốt cuộc, hai người họ đã xảy ra chuyện gì?
Trạch Kha lo lắng tiến lại một cô gái. Nhìn thấy anh, cô gái đó cất giọng van xin:
- Xin anh hãy cứu chúng tôi. Chúng tôi không muốn bị bán đi, không muốn.
- Các cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ đưa các cô về nước. Nhưng trước hết các cô cho chúng tôi biết người đưa các cô đến đây đi đâu rồi?
- Bọn họ... bọn họ.... hình như trốn đi rồi.
Cô gái vừa nói xong thì cửa phòng bật mở, Tống Nhất Hàn lo lắng đi vào:
- Trạch Kha, Đổng Ngạc Ngạc đâu?
Trạch Kha nhìn Tống Nhất Hàn như vậy, bối rối không biết trả lời thế nào?
- Trạch Kha, cô ấy đâu?
- Tống thiếu gia, anh bình tĩnh đã.
- Anh nói tôi làm sao để bình tĩnh đây chứ? Đúng rồi. Lăng Tư Duệ, hắn đang ở cùng cô ấy có đúng không?
Trạch Kha chỉ biết câm nín, anh hiện tại không biết làm sao.
Ngạn Lâm lúc này ở trong góc khuất, cô nhỏ giọng nói:
- Chị ta bị bán đi rồi.
Tống Nhất Hàn nghe xong, gương mặt trở nên phức tạp. Bán đi? Cô ấy làm sao có thể bị bán đi? Anh nhìn cô, lạnh giọng:
- Cô có biết cô ấy đang ở đâu không?
Ngạn Lâm nhìn anh, lắc đầu. Dù sao chuyện chị ta bị bắt cũng đâu liên quan đến cô, cô hà cớ gì phải quan tâm.
- Chết tiệt.
Tống Nhất Hàn chửi thề một tiếng, tay cuộn chặt thành nắm đấm.
- Trạch Kha, gọi điện cho Lăng Tư Duệ. Tôi muốn biết hắn đang ở đâu?
Trạch Kha cũng đang rất lo lắng cho thiếu gia của mình. Anh nghe theo lời Tống Nhất Hàn lấy điện thoại ra gọi nhưng không có phản hồi. Thiếu gia anh... khóa máy rồi.
- Sao rồi? _ Tống Nhất Hàn cáu gắt.
- Ngài ấy khóa máy.
- Đáng chết. Lúc nguy cấp như vậy sao hắn ta lại khoá máy?
Tống Nhất Hàn thật sự rất bực bội. Anh nghĩ hắn biết chỗ của cô, nhưng tại sao hắn lại hành động một mình?
Trạch Kha lo lắng trình bày lại với vị cảnh sát trưởng. Sau khi nghe xong, vẻ mặt của ngài ấy có chút khó coi. Ra lệnh cho những người khác truy tìm hai tên bắt cóc bỏ trốn, ông Park nghiêm giọng:
-” Chúng tôi có thể tìm ra vị trí của thiếu gia anh dựa vào biển số xe“.
-” Thật sao? “_ Trạch Kha hỏi lại.
- “Đúng vậy, chỉ cần tra biển số xe, vị trí của người cần tìm sẽ hiện rõ trên bản đồ“.
- “Vậy thật sự rất cảm ơn ngài“.
- “Anh không cần cảm ơn vì đây là chuyện chúng tôi nên làm mà“.
- “Đây là biển số xe của thiếu gia tôi“._ Trạch Kha đưa hình chụp biển số cho ông Park.
Sau khi đã nhìn rõ được biển số, ông cùng một vài cảnh sát khác bắt tay vào tìm kiếm. Thiết bị họ sử dụng là một máy tính lưu trữ tất cả khu vực ở Hàn Quốc. Khi nhập biển số xe vào, dữ liệu trong đó nhanh chóng bị thay đổi, chuyển sang một khu vực khác. Chấm đỏ nhấp nháy hiện rõ trên màn hình, nó đang di chuyển trên đường quốc lộ.
Tống Nhất Hàn lúc này đã đứng ngồi không yên, anh rất muốn mau chóng đi tìm Ngạc Ngạc. Cảm giác lo lắng đang dâng lên khiến anh khó chịu.
-” Thiếu gia anh đang di chuyển trên đường quốc lộ“.
Trạch Kha cũng chăm chú vào màn hình:
-” Bây giờ chúng ta đi được chưa“.
- “Được rồi. Chúng ta lập tức khởi hành. Song Donghuyn và Lee Hary ở lại đây canh chừng, còn lại theo tôi“.
- “Rõ. “
Trạch Kha và Tống Nhất Hàn cũng khẩn trương đi theo, trong lòng họ rối như tơ vò. Cầu mong là tất cả không sao.
---------------------
Selena Hotel...
Đổng Ngạc Ngạc bị đưa vào một căn phòng sang trọng. Chiếc giường lớn được làm từ gỗ thượng hạng đập vào mắt khiến cô không khỏi giật mình.
Khắp căn phòng ngập tràn hương thơm của hoa hồng, nồng nặc đến khó chịu. Không gian rộng lớn cơ hồ như muốn nuốt chửng cô, hiu quạnh đến đáng sợ.
Hai tên áo đen sau khi đưa cô vào thì rời đi. Họ đi chưa được bao lâu thì cửa phòng đột nhiên bật mở.
Tiếng “cạch “ vang lên trong không gian im lặng khiến cô giật thót tim. Đổng Ngạc Ngạc không dám quay đầu lại, cô kinh hãi không thốt lên được lời nào.
Tiếng bước chân ngày càng tiến lại gần cô. Sự va chạm trên mặt sàn tạo nên thanh âm lộp cộp. Một cái chạm tay của người đó khiến cô rùng mình.
Đổng Ngạc Ngạc tránh khỏi bàn tay đó, sợ hãi sắp khóc. Cô nói giọng run run, thanh âm phát ra bị đứt quãng:
- Làm... ơn... tha... cho tôi. Làm ơn.
Cô như mất kiểm soát, cả người run lên bần bật, gương mặt thất thần đầy nước mắt.
Đột nhiên, âm thanh cất lên khiến cô ổn định lại nhịp thở của chính mình:
-” Cô làm sao vậy? Cô ơi! Cô không sao chứ? “.
Người nhân viên cất tiếng nói. Vì cô ấy sử dụng tiếng Hàn nên Đổng Ngạc Ngạc không hiểu. Cô vội lau nước mắt, quay mặt sang nhìn người nhân viên, lắc lắc đầu.
Người nhân viên nhìn cô như vậy thì cũng không hỏi thêm, đưa cho cô một bộ quần áo, cô ấy nói:
-” Đây là quần áo của cô. Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước“.
Người nhân viên nói xong thì cúi người rời đi. Đổng Ngạc Ngạc nhìn bộ quần áo hở hang mà cô nhân viên đem đến, vứt nó xuống gầm giường.