Cửa phòng bệnh vừa đóng lại thì đột ngột bị đẩy ra. Lâm Tư Hạ từ ngoài đó xông vào, nói một tràng:
- Này. Hôm qua anh hôn tôi, hại tôi bị mất nụ hôn đầu. Vì vậy phải đền bù tôi thêm 1 ngàn tệ. Cộng thêm tiền chăm sóc anh từ tối qua tới giờ 1 ngàn tệ nữa là 2 ngàn tệ. Vậy tổng cộng số tiền anh nợ tôi là 4 ngàn tệ, lo mà tìm trả cho tôi đi.
Cố Vũ Mặc vì sự xuất hiện đột ngột của cô mà ngạc nhiên. Cô gái này cũng thật thú vị nhỉ? Khẽ nhoẻn miệng cười, anh đáp:
- Tôi biết rồi.
- Ừm. Tôi đi đây.
----------------------
Trong một căn phòng tối....
- Mạc lão đại, kẻ hôm trước lại theo dõi tôi.
- Thì sao?
- Tôi e là hắn đã bắt gặp tôi trò chuyện cùng Âu Dương Minh.
- Ừm.
- Chuyện này chúng ta tính sao?
- Tìm mọi cách bắt sống kẻ đó.
Mạc Hải Đường biết rất rõ Lăng Tư Duệ đang muốn điều tra cái gì. Xem ra vụ án năm đó hắn vẫn chưa quên. Trước mắt chỉ cần bắt lấy người của hắn, ông muốn xem thử, phản ứng của hắn như thế nào. Hahaha... Đối đầu với hắn, cũng thật quá thú vị.
- Vâng. Tôi sẽ cố gắng.
- Ừm. Vụ vận chuyển người lần này thế nào?
- Tốt thưa ngài. Bên phía Lư Bảo và Hắc Phùng đã đưa họ sang Hàn Quốc an toàn.
- Ừm. La Chính Vũ?
- Ông ta đã đáp máy bay an toàn, người của ta vẫn theo sát bảo vệ. Nếu có kẻ muốn tiếp cận ông ta thì bọn họ sẽ ra tay.
- Ừm.
- Lão đại...
- Sao?
- Cái tên Âu Dương Minh này liệu có làm được việc không? Tuy lòng dạ hắn hiểm độc nhưng tính cách thì....
- Câm miệng _ Mạc Hải Đường đập tay xuống bàn, gương mặt ánh lên tia giận dữ.
- Vâng _ Khương Viễn cũng cúi đầu không dám nhìn lên.
- Tao chọn hắn tất cả là có mục đích.
- Mục đích gì thưa ngài?
- Cứ để hắn đấu đá với Lăng Tư Duệ. Tao muốn xem thử....cuộc chiến này...tàn khốc như thế nào? Hahaha......
- Vâng.
Tiếng cười man rợ vang vọng khắp căn phòng cơ hồ như muốn lấn át tất cả. Mạc Hải Đường không phải kẻ ngu ngốc, thứ mà ông ta muốn làm, sẽ không có kẻ nào ngăn cản được.
-------------------
Biệt thự Tống gia....
Tống Giai Ninh ngồi trên ghế, gương mặt nhăn nheo tràn ngập tức giận:
- Khốn khiếp. Sao nó lại dám sang Hàn Quốc cùng cô gái kia? Vì cô ta mà bỏ bê công việc, lần này tôi không thể tha thứ.
- Ông chủ.... đừng giận. Thiếu gia chắc có chuyện quan trọng gì đó.
- Chuyện gì quan trọng hơn công việc của công ty. Hừ...
- Ông chủ...
- Chấn Phong, cậu đừng nói đỡ cho nó nữa.
Tống Giai Ninh quát lớn rồi tức giận bỏ đi. Chấn Phong nhìn theo ông, mặt tràn ngập lo lắng. Thiếu gia à, cậu thật là..... Tôi biết làm sao để giúp cậu đây.
--------------------
Seoul- Hàn Quốc
Cả ngày tìm kiếm cô đã khiến Lăng Tư Duệ thấm mệt. Bây giờ đã là 6h chiều. Hắn vẫn lang thang ở khắp các cánh rừng. Gương mặt mỹ nam đã thấm đầy mồ hôi.
Lăng Tư Duệ bước xuống, đóng cửa xe lại. Lực đạo quá mạnh khiến cửa xe vang lên một tiếng "ầm ", phá tan cả bầu không khí yên tĩnh.
Không gian ở đây đã bắt đầu tối, hắn nheo mắt như cố xác định phương hướng. Trong đêm tối, sự hiện diện của một vật thể lấp lánh khiến hắn nhíu mày.
Bước từng bước chậm rãi, Lăng Tư Duệ khuỵu chân xuống, cầm vật đó lên tay. Đây... đây... là giày của cô ta mà. _ hắn lẩm bẩm. Đôi mắt báo săn sắc bén quan sát xung quanh.
Chắc chắn cô ta đang ở gần đây. Hừ....
Hắn cầm lấy chiếc giày, bỏ lại xe ở đó rồi đi vào sâu bên trong.
-------------------
Đổng Ngạc Ngạc lúc này đang nhắm hờ mắt. Cô bị tiếng mở cửa làm cho nhíu mày. Hắc Phùng đi vào, dẫn theo đó là một người đàn ông béo to ục ịch.
Cô liếc mắt nhìn ông ta, đôi mắt đen đục kia khiến cô kinh tởm mà thu tầm mắt lại.
- Đây là hai cô gái, ngài hãy chọn đi ạ.
Người đàn ông đó là một đại gia giàu có bậc nhất Trung Quốc. Ông ta sang Hàn định cư, mở quán bar và buôn bán hàng cấm.
Ông ta không đáp, đi lại phía Ngạc Ngạc. Cô không thèm nhìn, cúi mặt xuống. Ông ta quan sát từ gương mặt cho đến chân, ánh mắt tràn ngập sự ham muốn. Lấy tay nâng cằm cô lên, ông cười man rợ.
Đổng Ngạc Ngạc lắc mạnh đầu, tránh đôi bàn tay dơ bẩn của ông ta chạm vào mình. Đáy mắt cô tràn ngập sự khinh bỉ.
- Bỏ ra.
Giọng nói vang lên chứa đựng sự kiên cường của cô khiến ông ta bật cười ha hả:
- Hahaha..... tôi chọn cô ta.
Hắc Phùng nhìn thấy ông ta thích thú như vậy, đôi mắt ánh lên tia gian xảo:
- Nhưng... cô gái này giá hơi đắt đó.
- Bao nhiêu?
- Là 50 vạn.
- Không thành vấn đề. Mỹ nhân khuynh quốc như vậy, tôi đây rất muốn nếm thử.
Ông ta rút ngân phiếu đưa cho hắn ta rồi cười gian nhìn cô.
Hắc Phùng nhận được ngân phiếu, cười hớn hở tháo dây trói cho Đổng Ngạc Ngạc.
Cô sau khi được cởi trói, căm phẫn nhìn hai người họ. Muốn bán cô đi sao? Cô không ngu ngốc đi theo bọn họ đâu. Hừ....
Đổng Ngạc Ngạc cố gượng dậy, cô chống tay vào một thanh gỗ.
Ông ta nhìn cô, cười một nụ cười dâm dê. Bước đến định ôm lấy eo cô, nhưng chưa kịp chạm tay vào thì Đổng Ngạc Ngạc đã né tránh. Cô không muốn bàn tay đó chạm vào cô, thật đáng kinh tởm.
Sự né tránh của cô ngược lại không khiến ông ta nổi giận mà còn khiến ông ta hứng thú.
Hắc Phùng nhìn thấy cô như vậy, vội nở một nụ cười hiền từ đến giả tạo:
- Ông chủ Tạ đây sẽ đối xử tốt với cô, ngoan ngoãn phục vụ cho tốt. Người đâu... mang cô ta ra xe.
Sau khi dứt tiếng thì hai người đàn ông đi đến lôi cô đi. Đổng Ngạc Ngạc vùng vằng, không chịu đi theo, ánh mắt chứa đựng tia ngoan cường không chịu khuất phục.
Bộ dạng ngoan cố của cô khiến Hắc Phùng nổi giận, hắn bực tức đá một phát vào chân khiến cô khuỵu xuống. Đau đớn, uất ức, Đổng Ngạc Ngạc chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt. Lăng Tư Duệ... anh mau đến cứu tôi đi. Hức....
Cô vì mất hết sức lực mà mặc cho hai tên kia lôi đi, ánh mắt căm thù nhìn hai người đàn ông đang cười hả hê phía sau.
" Xin lỗi các cô. Tôi thất hứa rồi. Ngạn Lâm, chị xin lỗi ".
Ngạn Lâm trước sự đau khổ của cô thì vẫn dửng dưng. Cũng may người ông ta chọn là chị ta, không phải cô. Ngu ngốc như chị ta thì bị vậy cũng đáng. Ngạn Lâm cô không có ý kiến.
---------------------
Chỗ của Tống Nhất Hàn...
Tống Nhất Hàn anh trong lúc đi tìm cô thì vô tình gặp một cô gái lang thang. Cô ta nhìn thấy anh đã vội chạy lại, khóc lóc xin cứu mạng.
Anh cũng rất ngạc nhiên khi cô ta nói được tiếng Trung Quốc. Sau khi lắng nghe câu chuyện từ cô ấy, anh mau chóng đưa cô đến cục cảnh sát.
Cục cảnh sát.....
Trạch Kha nhìn thấy Tống Nhất Hàn thì vội chạy lại:
- Tống thiếu gia, anh trở về rồi sao?
Nhìn thấy cô gái phía sau Tống Nhất Hàn, Trạch Kha cũng thắc mắc hỏi:
- Cô gái này... là ai?
- Anh đừng hỏi nữa. Chuyện Đổng Ngạc Ngạc bị bắt đi chắc chắn có liên quan đến đám buôn người. Mau đưa tôi đến gặp cảnh sát trưởng, tôi cần thông báo vài tin khẩn cấp.
Trạch Kha mặc dù không hiểu lắm nhưng nhìn vẻ khẩn trương của Tống Nhất Hàn, anh mau chóng đưa hai người họ đến gặp cảnh sát trưởng.