Đổng Ngạc Ngạc sau khi ăn xong thì tạm biệt Duẫn Mặc Nghiễm. Cô còn phải về công ty một chuyến.
----------------
Công ty Phong Quế
Đổng Ngạc Ngạc ôm một thùng đồ đi vào phòng.
- Chị Hiên Mẫn, em xong nhiệm vụ rồi.
Trương Hiên Mẫn nghe giọng cô, khẽ đáp:
- Nhiều người đặt hàng không em.
- Dạ cũng bình thường ạ.
- Ừm được rồi. Em có thể về.
- Thật sao chị?
" Reng Reng..."
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Trương Hiên Mẫn nhấc máy:
- Alo....Bộ phận quảng cáo của Phong Quế xin nghe.
- Anh cần đặt 2 thùng kem trắng da hiệu Sonali ạ?
- Vâng, chúng tôi sẽ cho người giao hàng.
- Vâng chào anh.
Tắt điện thoại, Trương Hiên Mẫn nhìn Đổng Ngạc Ngạc:
- Sao chị nhìn em ghê vậy?
- À... Ừm.... Có người đặt hàng, em đi giao giúp chị nha.
Gì chứ? Chẳng phải chị ấy nói cho cô nghỉ ngơi không phải sao?
- Trưởng phòng... em...
- Không nói nhiều. Em mau đi đi. Công ty Tống Thụy đường số 5 Thập Nhất.
- Vâng.
Đổng Ngạc Ngạc ỉu xìu, cô lững thững bước đi.
Aaaaaaa. Thiên Thiên đại ca là đang trêu cô...
-------------------
Đổng Ngạc Ngạc leo lên xe, gương mặt bơ phờ nhìn xung quanh. Không biết ai lại đặt kem trắng da ngay giờ này. Cô mà biết là ai thì cô sẽ không tha đâu. Hừ......
-----------------
Tống Thụy...
1h...
Đổng Ngạc Ngạc ôm hai thùng đồ cồng kềnh bước vào. Bảo vệ nhìn thấy cô, chặn lại hỏi:
- Cô cần gì?
- Tôi đến đây giao hàng.
- Giao hàng??
- Đúng vậy.
- À cô đợi tôi giây lát.
Người bảo vệ lấy điện thoại ra:
- Alo Tổng giám đốc, có người đến đây giao hàng.
- Kêu cô ta lên văn phòng ngài ạ.
- À vâng.
Cúp máy, người bảo vệ quay sang cô:
- Tổng giám đốc nói cô đem đồ lên phòng ngài ấy.
- Nhưng tôi không biết đường. Anh dẫn tôi đi được không?
- Được rồi. Cô đi theo tôi.
-----------------
Văn phòng Tổng giám đốc....
- Đây ạ. Tôi đi trước.
- Vâng cảm ơn anh.
Đổng Ngạc Ngạc cúi đầu chào rồi bước đến gõ cửa:
- Vào đi.
Bê hai thùng đồ vào, gương mặt cô nhăn nhó khó chịu:
- Hàng quý khách cần đây ạ. Mong quý khách thanh toán nhanh để tôi còn về.
Tống Nhất Hàn lúc này xoay người lại. Nhìn gương mặt méo mó của cô, anh khẽ cười:
- Cô làm gì mà đi vội vậy?
Lúc này, Đổng Ngạc Ngạc mới nhìn rõ mặt anh. Không phải chứ? Anh ta sao lại ở đây?
- Anh sao... sao... lại ở đây??
- Đây là công ty của tôi.
Tống Nhất Hàn bình thản đáp.
- Thì ra người đặt hàng là anh??
Đổng Ngạc Ngạc mặt tràn đầy tức giận.
- Cô giận cái gì? Gặp tôi không thích sao?
- Đương nhiên là không.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn anh với đôi mắt hình viên đạn.
- Hừ... Cô được lắm.
- Tôi thì sao? Anh mau thanh toán cho tôi.
- Không.
Tống Nhất Hàn lạnh lùng phun ra một chữ.
- Mau thanh toán!!
Cô lặp lại.
- KHÔNG!!!
- Anh hét vào mặt tôi như vậy đó hả? Aissss cái tên chết tiệt này. Buổi trưa tươi đẹp của tôi vì anh mà tan biến.
Tống Nhất Hàn nghe cô nói, gân máu như nổi lên. Gặp anh cô khó chịu như vậy sao? Có biết bao cô gái muốn gặp anh mà không được.
Vậy mà... nữ nhân ngu ngốc này lại ngang nhiên nói như vậy?
- Đổng Ngạc Ngạc!!
- Gì?
- Cô còn mạnh miệng nữa, đừng hòng tôi thanh toán.
Gì chứ? Anh ta dám đem chuyện thanh toán ra hù dọa cô sao?
- Anh tưởng lão nương tôi sợ anh chắc?
Đổng Ngạc Ngạc vênh váo.
- Lão nương??
Tống Nhất Hàn thật sự bị cô làm cho buồn cười.
- Ha ha... Lão nương???
- Anh cười cái gì? Cười cái gì?
Cô đen mặt.
- Tôi đương nhiên là cười cô rồi.
- Anh... Tống Nhất Hàn... anh còn cười một tiếng nữa, tôi đánh gãy răng anh.
- Được. Nếu cô có gan thì cứ đánh.
- Anh... đừng tưởng tôi không dám.
Đổng Ngạc Ngạc thật sự muốn bóp chết anh ta.
- Tôi ở đây. Cô muốn đánh thì cứ đánh.
- Anh...
Đổng Ngạc Ngạc lấy cái gối tựa lưng trên sôpha ném về phía anh.
- Nhưng đánh xong rồi thì phải chịu trách nhiệm với tôi.
Tống Nhất Hàn vừa chụp gối vừa cười nham hiểm.
- Chịu... chịu... trách nhiệm gì chứ?
- Vì cô đánh tôi nên phải chịu trách nhiệm với tôi.
- Nực cười. Lý luận của anh không có logic gì cả. Tôi không có nhiều thời gian đâu, mau thanh toán để tôi còn về.
Đổng Ngạc Ngạc hối thúc.
Tống Nhất Hàn còn muốn gặp cô lâu một chút nữa. Anh muốn ngắm cô, muốn được quan sát mọi biểu cảm trên gương mặt cô. Thật sự rất muốn.
- Ừm.
Anh chỉ đáp một tiếng, con ngươi màu nâu thoáng buồn.
- Tiền đây. Không cần thối.
Gì chứ? Anh ta nghĩ cô là loại người hám tiền vậy sao?
Đổng Ngạc Ngạc bặm môi, cái miệng lại oang oang:
- Này Tống Nhất Hàn, sau này tôi mà có trở thành tỷ phú, người đầu tiên tôi dùng tiền đè chết là anh.
Tống Nhất Hàn nghe câu nói của cô, cánh môi mỏng khẽ cong lên. Nữ nhân ngu ngốc. Có chết, anh cũng muốn chết trong tay cô:
- Được. Tôi đợi ngày đó của cô.
Đổng Ngạc Ngạc nắm chặt tay, gương mặt vì giận mà đỏ lên:
- Tôi đi đây. Tiền thối của anh.
Bỏ lại tiền thối, Đổng Ngạc Ngạc rời đi.
Tống Nhất Hàn nhìn theo cô, mỉm cười chua xót. Đổng Ngạc Ngạc, tôi thật sự muốn em trở thành nữ nhân của tôi. Thật sự....
-------------------------
Đổng Ngạc Ngạc bước ra khỏi Tống Thụy, gương mặt hình trái xoan cau lại. Tống Nhất Hàn đó thật sự là quá rảnh rỗi. Hại cô bị mất một buổi trưa tươi đẹp. Giờ cô phải về nhà ngủ một giấc mới được.
Khẽ vươn vai ngáp một cái, Đổng Ngạc Ngạc lên xe đi về nhà.
---------------------
Chung cư Tịnh Na
Đổng Ngạc Ngạc vào phòng, ngả người lên chiếc giường êm ái của cô. A.... Thật là thoải mái. Cảm giác sau một ngày làm việc vất vả được ngả lưng xuống chiếc giường thân yêu quả thật rất dễ chịu.
Đổng Ngạc Ngạc nhắm mắt, ngủ một giấc tới tối.
7h.....
Đổng Ngạc Ngạc giật mình tỉnh dậy. Cô nhìn đồng hồ. Đã tối như vậy rồi sao?
A... Cô đói bụng chết mất, chắc phải đi tìm cái gì đó ăn thôi.
Đổng Ngạc Ngạc vào phòng thay đồ. Cô vừa bước chân ra khỏi phòng tắm thì điện thoại đột ngột reo lên.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn dãy số lạ trên điện thoại, nhíu mày. Cô miễn cưỡng nhấc máy:
- Alo.
Đầu dây bên kia lạnh lùng đáp một câu.
- Đến địa chỉ 673 Họa Mây.
Gì gì chứ? Người bên kia rốt cuộc là ai?
- Anh là ai?
Đổng Ngạc Ngạc thắc mắc hỏi.
- Lăng Tư Duệ.
Lăng Tư Duệ hừ lạnh đáp.
- Ừm.
Đổng Ngạc Ngạc mau chóng cúp máy. Làm sao hắn ta biết được số điện thoại của cô chứ?
Aisssss còn kêu cô đến địa chỉ đó. Uầy... Lăng Tư Duệ, anh đừng có mơ Đổng Ngạc Ngạc tôi sẽ nghe lời anh. Tôi sẽ không đến đó đâu. Hừ....