Lão đại, không xong rồi. Cảnh sát đã đến.
Tên thuộc hạ từ ngoài chạy vào hốt hoảng nói.
Mạc Hải Đường cười lạnh, biểu tình lãnh khốc đi đến kéo Đổng Ngạc Ngạc.
- Mau đi theo tao.
Mạc Hải Đường đưa Đổng Ngạc Ngạc đến căn phòng giam giữ Mã Gia Lệ. Nếu đã không còn đường lui, ông cũng sẽ không buông tha cho bọn họ. Ông muốn bọn họ phải chôn cùng ông.
Mã Gia Lệ đang thất thần, nhìn thấy Đổng Ngạc Ngạc thì hoảng hốt:
- Mạc Hải Đường, ông muốn làm gì?
- Haha, đây là bạn gái của con trai bà đấy. Sao, xứng đôi lắm nhỉ? Đáng tiếc, sắp phải chôn cùng chúng ta rồi.
Mạc Hải Đường cười ha hả, giọng điệu bất cần khiến người ta căm ghét.
Câu nói của Mạc Hải Đường khiến Đổng Ngạc Ngạc và Mã Gia Lệ sững sờ. Ông ta điên rồi. Ông ta thật sự điên rồi.
- Ông điên rồi. Mau thả con bé ra. Đây là chuyện của tôi và ông. Có chết thì tôi chết cùng ông. Đừng lôi kéo những người vô tội vào nữa.
Mã Gia Lệ thống khổ nói. Bà thật sự hết hi vọng rồi, con trai bà, cô gái vô tội này đều xứng đáng có được một cuộc sống an ổn.
- Dì, đừng lo. Duệ sẽ đến cứu chúng ta mà. Dì đừng phí lời với loại người như ông ta.
Đổng Ngạc Ngạc tiến về phía Mã Gia Lệ ôm lấy bà trấn an.
- Haha, nếu tôi đã không có được hạnh phúc thì các người đừng mơ tưởng.
Sau câu nói của Mạc Hải Đường, cảnh sát từ bên ngoài chạy vào bao vây ông.
- Mạc Hải Đường, ông đã bị cảnh sát bao vây.
Lăng Tư Duệ bước lên lạnh lẽo nói. Tầm mắt hắn rơi vào hai người quan trọng nhất cuộc đời hắn, bản thân có chút xúc động muốn khóc. Bọn họ không sao hết.
Mã Gia Lệ nhìn thấy Lăng Tư Duệ, nước mắt bỗng chốc chảy ra. Bà được Đổng Ngạc Ngạc ôm, cứ dựa vào người cô mà rơi lệ. Con trai bà... đã lớn như vậy rồi sao?
- Tới nhanh vậy.
Mạc Hải Đường không biết lấy đâu ra một cái máy kích nổ, ông ta cười ghê sợ.
- Ông muốn làm gì?
Lăng Tư Duệ có chút cảnh giác.
- Duệ, đó là máy kích nổ. Ở đây có đặt bom sao?
Cố Vũ Mặc kinh hãi hô lên khiến mọi người có mặt trong căn phòng tái mặt.
- Mạc Hải Đường, ông hãy mau giơ tay đầu hàng. Nếu không chúng tôi sẽ không nhượng bộ.
Cảnh sát trưởng tay cầm súng hướng đến Mạc Hải Đường ra lệnh.
- Hôm nay các người chặn đường sống của tôi. Tôi phải bắt các người chôn cùng.
- Mạc Hải Đường, những gì cần nói tôi cũng đã nói rõ với ông. Hiện tại, tôi muốn lặp lại một lần nữa. Ông nghe cho rõ. Cho dù, Lăng Tư Vũ có chết đi, trái tim tôi cũng chỉ mãi mãi thuộc về ông ấy, chỉ một mình ông ấy mà thôi.
Mã Gia Lệ thoát khỏi cái ôm của Đổng Ngạc Ngạc, đối diện với Mạc Hải Đường nói rõ. Ánh mắt bà kiên quyết khiến Mạc Hải Đường sững sờ.
Nhân lúc ông phân tâm, hai vị cảnh sát đã ra đòn tấn công rồi còng tay ông lại.
Mạc Hải Đường nhìn Mã Gia Lệ, trái tim đau nhói như rỉ máu. Sai? Ông đã sai thật rồi sao? Ông làm mọi cách chỉ để được ở cạnh bà ấy. Nhưng mà... tất cả đều khiến bà ấy ngày càng trở nên căm ghét ông...
- Gia Lệ...
Mạc Hải Đường cất giọng gọi Mã Gia Lệ.
- Đến cuối cùng, bà vẫn không có chút động tâm nào sao?
Mã Gia Lệ nhìn Mạc Hải Đường đầy căm hận. Với những gì ông ta làm với bà, ông ta còn không ngại miệng mà nói ra hai chữ động tâm sao?
- Không.
Chỉ một tiếng đáp của Mã Gia Lệ cũng đã khiến đáy lòng Mạc Hải Đường vụn vỡ. Ông mặc kệ bản thân bị cảnh sát lôi đi, ánh mắt có chút vô hồn.
Tình yêu của Mạc Hải Đường đối với Mã Gia Lệ chính là yêu đến mức điên cuồng. Ông ta bị sự chiếm hữu của bản thân làm cho mù quáng đến mức gây ra những tội ác khó tha thứ.
Sau khi Mạc Hải Đường bị bắt đi, Lăng Tư Duệ tiến về phía Mã Gia Lệ. Hắn nhìn gương mặt bà, vô thức đỏ mắt.
- Mẹ...
- Duệ Nhi, con trai của mẹ.
Lăng Tư Duệ nhào vào lòng Mã Gia Lệ ôm chặt lấy bà. Mười lăm năm, hắn mới có thể cảm nhận được vòng tay ấm áp này. Đây là mẹ của hắn. Là người mà hắn cực kì trân trọng.
- Mấy năm qua con chịu khổ rồi.
Mã Gia Lệ đau lòng xoa đầu con trai, đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ. Bà khóc, nước mắt nhẹ chảy trên gương mặt phúc hậu. Đấy là nước mắt của hạnh phúc.
- Không. Mẹ mới là người chịu khổ. Là con không tìm ra mẹ sớm hơn.
Đứng trước khung cảnh ấy, mọi người trong căn phòng đều cảm động. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc rồi.
- -----------------------
Sáng hôm sau...
Biệt thự Lăng gia...
- Bà chủ sao không ngủ thêm?
Trịnh Quang nhìn thấy Mã Gia Lệ ở hoa viên tỉa lá cho khóm hoa hồng xanh, cúi đầu cung kính hỏi.
- Tôi muốn dậy sớm để hít thở bầu không khí trong lành này.
Mã Gia Lệ nhìn Trịnh Quang, khẽ cười. Bị Mạc Hải Đường bắt nhốt, bà chưa ngày nào được tự do như hôm nay. Cảm giác hòa mình vào thiên nhiên như thế này thật sự rất tuyệt.
- Trịnh Quang, cảm ơn ông mấy năm nay đã chăm sóc cho con trai tôi. Là một người mẹ, tôi cảm thấy rất hổ thẹn với bản thân.
Mã Gia Lệ nghĩ đến tháng ngày dài đằng đẵng kia, lại tự trách chính mình. Duệ Nhi đáng ra phải có một cuộc sống giống như những đứa trẻ bình thường.
- Bà chủ đừng nói thế. Tôi xem thiếu gia như cháu ruột của mình. Chăm sóc ngày ấy đương nhiên là bổn phận của tôi.
Trịnh Quang không muốn bà chủ tự trách chính mình. Chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi. Quan trọng vẫn là hiện tại, là tương lai, quá khứ như thế nào đã không còn quan trọng nữa rồi. Hiện tại bà chủ và thiếu gia đã đoàn tụ, đây là điều khiến Trịnh Quang vui nhất.
- Mà con bé kia, nó với Duệ Nhi...
- Bà chủ đừng lo, Ngạc Ngạc rất tốt. Nhờ cô bé mà thiếu gia mới có thể mở rộng lòng mình. Không còn lạnh lùng như trước đây nữa. Tôi cảm thấy, cô bé kia thật sự là phúc tinh của chúng ta.
Trịnh Quang nhắc đến Ngạc Ngạc, ánh mắt tràn ngập ngôi sao.
Mã Gia Lệ nghe xong, có chút tò mò:
- Thì ra con bé tên Ngạc Ngạc sao? Cái tên cũng thật đáng yêu. Nhưng trước đây Duệ Nhi rất lạnh lùng sao?
- Đúng vậy. Để tôi kể bà chủ nghe....
Thế là cả buổi sáng, Trịnh Quang ngồi kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra, say sưa đến mức quên cả nấu bữa sáng. Cuối cùng, người vào bếp là Lăng Tư Duệ và Đổng Ngạc Ngạc. Đây thật sự là nỗi đau của Ngạc Ngạc nha. Cô bị Lăng Tư Duệ sai vặt chạy đi chạy lại đến vã cả chân. Hai người họ bận rộn nấu nướng, không hề biết rằng đằng sau bức tường kia là hai người già đang rình mò.
- Bà chủ thấy chưa, thiếu gia bây giờ cười nhiều hơn trước.
Trịnh Quang lấp ló cái đầu bạc trắng thì thầm.
Mã Gia Lệ nhìn một màn nấu nướng của con trai và con dâu, hết sức vừa ý. Cô con dâu này, bà chấm rồi nha.
Bữa ăn sáng ở Lăng gia trôi qua hết sức yên bình. Mã Gia Lệ vui vẻ gắp thức ăn cho Đổng Ngạc Ngạc, cười đến sáng lạn. Cô con dâu này thật là hợp ý bà, lại ngốc ngốc trong rất đáng yêu. Lần này bà phải nhanh chóng đẩy thuyền mới được.
Lăng Tư Duệ nhìn hai người bọn họ, đáy mắt cũng tràn ngập ý cười. Đây thật sự là cuộc sống hắn mong muốn. Ngạc Ngạc, em thật sự là ngôi sao may mắn của anh.
- ----------------------
Công ty Tống Thụy...
Tống Nhất Hàn ngồi kiểm tra văn kiện, có chút mệt mỏi xoa xoa thái dương. Lần ra mắt sản phẩm lần này của công ty phải thật đảm bảo, nếu không doanh thu sẽ không cao.
Bản kế hoạch của phòng thiết kế thật sự làm anh rất hài lòng. Đặc biệt là Tử Ái Huyên, bản thiết kế vòng tay của cô quá mức hoàn hảo. Tống Nhất Hàn đã nhìn qua, xem xét kĩ đến mức không phát hiện ra lỗi sai nào. Cô có lẽ là nhân tài của Tống Thuỵ.
Nghĩ đến Tử Ái Huyên, Tống Nhất Hàn lấy điện thoại ra gọi điện cho phòng thiết kế.
- Gọi Tử Ái Huyên lên phòng gặp tôi.
- Vâng.
Đầu dây bên kia đáp xong, 5 phút sau Tử Ái Huyên đã có mặt. Cô gõ cửa phòng, bản thân có chút hồi hộp không biết sao mình lại bị gọi.
- Vào đi.
- Tổng giám đốc gọi tôi.
Đẩy cửa vào, Tử Ái Huyên cúi đầu hỏi.
Tống Nhất Hàn nhìn cô, phì cười trước bộ dạng sợ sệt kia.
- Ngồi đi, đừng căng thẳng. Tôi có chuyện muốn bàn bạc với cô.
- À vâng.
Tử Ái Huyên ngồi xuống, len lén nhìn mặt Tống Nhất Hàn.
- Bản thiết kế vòng tay của cô thật sự rất hoàn hảo, tôi muốn đem nó làm sản phẩm chính của buổi ra mắt sản phẩm lần này. Cô thấy sao?
Tống Nhất Hàn nghiêm túc nói.
- Tôi... Tổng giám đốc... Kì thật tôi thấy nó vẫn còn nhiều sai sót...
Tử Ái Huyên nhẹ nói. Cô chưa bao giờ nghĩ thiết kế của mình sẽ được chọn làm sản phẩm chính.
Nghe cô nói vậy, Tống Nhất Hàn lập tức nhíu mày:
- Tử Ái Huyên, tôi nhìn ra được cô có năng lực. Đề nghị này của tôi cũng là muốn cho cô một cơ hội tỏa sáng. Nếu cô không biết nắm bắt như vậy thì làm sao có thể thành công được.
- Nhưng mà... tôi...
- Không nhưng nhị gì hết. Tôi đã chọn thiết kế của cô rồi. Nên tự mình chuẩn bị cho tốt. Đừng để tôi thất vọng.
Tống Nhất Hàn nói, ánh mắt tin tưởng hướng đến Tử Ái Huyên. Cô gái này, luôn khiến anh có một điểm đặc biệt muốn chú ý. Cũng chẳng biết lý do tại sao.
- Vậy tôi sẽ cố gắng. Cảm ơn anh, Tổng giám đốc.
Tử Ái Huyên nhìn Tống Nhất Hàn cười nhẹ. Cô thật sự không có đủ can đảm đảm nhận việc đó nếu Tống Nhất Hàn không tin tưởng cô. Nhưng vì sự tín nhiệm của anh, cô cảm thấy bản thân rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Thật sự, cô rất muốn có được sự tin tưởng của anh.