"Ọt... Ọt"
Bầu không khí im lặng bị tiếng động của ai kia phá vỡ.
Tống Nhất Hàn có chút ngại gãi gãi đầu.
- Anh đói bụng sao?
Tử Ái Huyên bị âm thanh kia làm cho buồn cười, cô nhẹ giọng hỏi.
- À... có một chút...
- Trọ tôi cũng ở gần đây, nếu không ngại, anh có thể đến ăn tối cùng tôi.
Tử Ái Huyên đỏ mặt ngỏ ý. Dù sao tối nay cô cũng mua thức ăn hơi nhiều, có người ăn cùng vẫn thích hơn.
- Vậy tôi không khách sáo.
Tống Nhất Hàn cũng cười cười đáp.
- ----------------
Biệt thự Lăng gia...
Lăng Tư Duệ lái xe trở về biệt thự, hắn bước vào phòng. Căn phòng thoang thoảng hương hoa khiến hắn có chút dễ chịu.
Đổng Ngạc Ngạc nghe tiếng bước chân, nhỏ giọng nói:
- Anh về rồi sao?
Lăng Tư Duệ nghĩ hắn là nguyên nhân đánh thức Đổng Ngạc Ngạc, bản thân có chút áy náy:
- Ừ. Anh làm em tỉnh giấc à?
- Không phải. Em đợi anh.
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, ánh mắt Đổng Ngạc Ngạc tỏa sáng lấp lánh, cô ngồi dậy dựa lưng vào tường, hai tay ôm gối, nhìn chăm chú bóng dáng cao lớn của Lăng Tư Duệ.
Lăng Tư Duệ không đáp, hắn từ từ tiến lại chỗ cô, ngồi xuống, ánh mắt báo săn trong đêm tối toát ra tia sáng ôn nhu kì lạ.
- Ngạc Ngạc, anh xin lỗi. Anh có chút chuyện.
- Nói em nghe, được không?
Đổng Ngạc Ngạc nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, khẽ hỏi.
- Không có gì đâu. Một số chuyện công ty thôi. Anh không muốn em lo lắng.
Lăng Tư Duệ cất lên thanh âm trầm trầm, bàn tay ôn nhu xoa đầu cô.
- Anh nói dối. Em biết là anh có chuyện giấu em. Nhưng bây giờ anh không nói, em sẽ không hỏi.
Đổng Ngạc Ngạc có chút ủy khuất nói, mặt xụ xuống không thèm nhìn hắn.
- Ngoan. Đi ngủ đi. Anh đi tắm.
Lăng Tư Duệ đứng dậy hôn nhẹ lên trán cô, sau đó xoay gót bước vào phòng tắm.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn rời đi, buồn bực nằm xuống lấy chăn trùm kín đầu. Đáng ghét. Hắn chính là không muốn nói cô nghe. Đã vậy, cô không thèm quan tâm hắn nữa. Đồ atula đáng ghét.
- ----------------
Trong khi cặp đôi chính của chúng ta đang sắp yên giấc ngủ thì có hai con người vẫn chưa ăn tối.
Tống Nhất Hàn lần đầu tiên đến phòng trọ của Tử Ái Huyên, bản thân có chút ngại. Phòng này không lớn, vừa đủ cho một người sinh hoạt. Mọi thứ được sắp xếp rất ngăn nắp, gọn gàng. Bên trong còn thoang thoảng mùi oải hương.
- Thật ngại quá, anh ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát. Tôi vào làm cơm.
Tử Ái Huyên đặt tách cà phê lên bàn, đưa tay mời Tống Nhất Hàn ngồi.
- Không sao. Tôi sẽ vào giúp cô.
Tống Nhất Hàn nói xong, cảm giác hình như mình vừa nói điều không nên nói. Anh vẫn nhớ, lần làm cơm tối cùng Lăng Tư Duệ, một thảm hoạ đã xảy ra. Nhưng mà anh đã lỡ nói rồi, chẳng lẽ rút lại lời. Như thế thật mất mặt.
- Anh biết nấu ăn sao?
Tử Ái Huyên ngạc nhiên hỏi.
- À... cái này... tôi.... một chút...
Tống Nhất Hàn định trả lời là không biết. Nhưng bản thân lại quá sĩ diện. Thôi thì phóng lao thì phải theo lao thôi. Anh gãi gãi đầu cười trừ.
Tử Ái Huyên cũng không phát hiện ra điểm khác lạ, cười nhẹ đáp.
- Vậy được thôi.
Thế là hai người cùng vào bếp. Bản thân Tử Ái Huyên không lường trước được đại hoạ sắp xảy ra.
- ----------------
Lăng Tư Duệ sau khi tắm xong thì bước ra, hắn nhìn Đổng Ngạc Ngạc cuốn người vào chăn như con nhộng thì lắc đầu cười khổ. Nữ nhân ngốc, lại giận dỗi hắn rồi.
Lăng Tư Duệ bước lên giường, vì cô đang xoay lưng lại với hắn nên hắn ôm cô từ phía sau, cánh môi khẽ mấp máy:
- Ngoan. Mở chăn ra.
Đổng Ngạc Ngạc nằm trong chăn lắc đầu nguầy nguậy:
- Không muốn.
- Ngạc Ngạc, nghe lời.
Lăng Tư Duệ nhẹ giọng dỗ dành. Hắn cảm thấy, hắn dạo này rất cưng chiều cô. Sủng đến mức không phân biệt phải trái rồi. Mà Đổng Ngạc Ngạc từ lâu đã rất bướng, cô ăn mềm không ăn cứng. Vì vậy, khi nghe những lời dịu dàng của Lăng Tư Duệ, cô có chút động tâm.
- Đừng nháo nữa. Ngạc Ngạc.
Lăng Tư Duệ dịu giọng, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đổng Ngạc Ngạc cuối cùng cũng đầu hàng, cô từ cái chăn chui ra, nhìn đầu Lăng Tư Duệ đã gục bên gối, cô xoay người trở lại, đầu vùi đầu vào ngực, hắn, hai tay ôm chặt hông Lăng Tư Duệ.
- Ngủ ngon, Duệ.
Đổng Ngạc Ngạc nhỏ giọng thì thầm. Lăng Tư Duệ nghe thấy, cánh môi mỏng khẽ cong lên, bàn tay hắn càng siết chặt cô. Bảo bối của hắn, hảo mộng a...
- -----------------
Trở lại với cặp đôi Hàn Huyên
- Tống Nhất Hàn, anh giúp tôi thái thịt bò đi.
Tử Ái Huyên đưa thịt bò cho Tống Nhất Hàn, sau đó cô đi lấy một cái nồi để bắt nước. Vì có Tống Nhất Hàn nên Tử Ái Huyên muốn nấu lẩu.
Tống Nhất Hàn nhìn khối thịt bò mà Tử Ái Huyên đưa cho, có chút chần chừ.
- Cái này... à... dao ở đâu.
- Dao ở trên kệ tủ. A, Tổng giám đốc, tôi quên mua ớt bột rồi. Anh đợi tôi một lát, ở gần trọ có bán.
Tử Ái Huyên vội vàng xỏ dép chạy ra ngoài. Lẩu mà thiếu gia vị thì không ngon nữa. Hôm nay là lần đầu Tổng giám đốc đến ăn tối ở nhà cô, vì vậy, cô phải nấu món này thật ngon. Phải ghi lại điểm tốt trong mắt Tổng giám đốc mới được.
Tống Nhất Hàn nhìn Tử Ái Huyên chạy ra ngoài, có chút ngớ người. Anh lấy tay gãi gãi đầu. Phải làm sao đây nhỉ?
Sau 5 phút thì Tử Ái Huyên trở về. Cô vừa vào bếp thì đã thấy Tống Nhất Hàn nhăn mặt. Vội liếc mắt nhìn xuống thì thấy chất lỏng đỏ rực chảy ra từ tay anh. Hoảng hốt, Tử Ái Huyên vội vàng chạy lại.
- Tổng giám đốc, anh sao vậy?
- A, không có gì đâu.
Tống Nhất Hàn đưa tay đến vòi nước rửa vết thương, cười xấu hổ.
- Anh bị thương rồi.
Tử Ái Huyên nhìn dáng vẻ xấu hổ của Tống Nhất Hàn, có chút suy nghĩ. Hình như Tổng giám đốc không biết nấu ăn thì phải?
- Vết thương nhỏ. Không vấn đề. Để tôi giúp cô...
Tống Nhất Hàn chưa nói xong thì Tử Ái Huyên đã kéo anh lên ghế ngồi. Cô không nói gì, xoay người lục lọi dụng cụ y tế.
Tống Nhất Hàn nhìn Tử Ái Huyên băng bó vết thương cho mình, chỉ cảm thấy buồn cười. Vết thương nhỏ này thì có là gì. Cô đâu cần phải sốt sắng như vậy.
Sau khi băng bó xong, Tử Ái Huyên nhìn Tống Nhất Hàn, ái ngại nói:
- Tổng giám đốc, anh có phải là không biết nấu ăn hay không?
Bị cô nhìn ra, Tống Nhất Hàn chỉ biết gật đầu cười trừ. Haizzzz, còn nói là không muốn mất mặt. Hiện tại, anh thật muốn chui xuống hố để trốn.
Nhìn dáng vẻ của anh, Tử Ái Huyên buồn cười nói:
- Tổng giám đốc, anh ở đây nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ nấu xong nhanh thôi.
Tống Nhất Hàn dù không muốn nhưng vẫn phải miễn cưỡng thừa nhận sự thật. Anh không biết nấu ăn!
Thời gian trôi qua, thấm thoát đã 10h tối. Tử Ái Huyên bê nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút ra bàn, sau đó gọi Tống Nhất Hàn đang gục ở một bên. Có lẽ anh ấy rất mệt.
Tống Nhất Hàn bị cô gọi dậy, có chút áy náy nói:
- Thật ngại quá, tôi ngủ quên mất.
- Không sao. Chúng ta có thể ăn rồi. Tử Ái Huyên cười nhẹ, lấy bát đũa đưa cho Tống Nhất Hàn.
Anh nhận lấy, mỉm cười nhìn cô.
- Món lẩu này thật sự rất ngon nha. Tử Ái Huyên, cô nấu ăn rất giỏi đấy.
Tống Nhất Hàn vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngon. Hương vị này, anh chưa từng nếm qua. Nó có cảm giác rất đặc biệt.
Tử Ái Huyên được anh khen, cười vui vẻ. Buổi tối hôm nay được ở cùng Tống Nhất Hàn, cô cảm thấy rất hạnh phúc. Kể cả ở khu vui chơi, dù có chút mệt khi tìm mẹ cho bé gái bị lạc. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười ấm áp của Tống Nhất Hàn, Tử Ái Huyên dường như rất mãn nguyện.
- À, Tử Ái Huyên...
Tống Nhất Hàn đột ngột gọi cô.
- Sao vậy Tổng giám đốc?
Cô tròn mắt không hiểu lý do anh gọi cô.
- Tôi rất cảm ơn cô chuyện cô đã giúp ba tôi. Tôi đã nghe ông ấy kể lại rồi. Cảm ơn cô rất nhiều.
Tống Nhất Hàn nhìn vào mắt cô, ánh mắt tràn ngập cảm kích. Đúng. Anh đang cảm thấy, anh nợ cô một ân huệ.
Tử Ái Huyên nghe anh nói vậy, cười nhẹ đáp:
- Anh không cần cảm ơn tôi đâu Tổng giám đốc. Nếu không phải chủ tịch mà là một người khác, tôi cũng sẽ giúp đỡ như vậy.
Tống Nhất Hàn nghe Tử Ái Huyên nói vậy, cũng nở nụ cười. Cô ấy đúng là một cô gái tốt.
Tử Ái Huyên bị nụ cười của Tống Nhất Hàn làm cho ngây ngốc, khoé miệng cũng cong lên cười hạnh phúc. Tổng giám đốc quả thật là có sức hút.
- Sao cô cứ cười mà không ăn vậy?
Tống Nhất Hàn vừa ăn vừa nhướng mày nhìn cô hỏi.
- Tôi ăn đây. Cảm ơn anh, Tổng giám đốc.
Câu cảm ơn của Tử Ái Huyên khiến Tống Nhất Hàn có chút thắc mắc. Rõ ràng anh mới là người cảm ơn cô. Nhưng mà anh đang đói. Mặc kệ, ăn trước rồi tính sau. Nghĩ là như vậy, nhưng Tống Nhất Hàn anh sau khi ăn xong cũng quên mất chuyện cô nói cảm ơn mình. Anh giúp cô thu dọn bát đĩa rồi tạm biệt quay về bệnh viện thăm ba anh một lát. Thật ra Tống Nhất Hàn đã thuê người chăm sóc cho Tống Giai Ninh, nhưng bản thân anh vẫn không yên tâm. Vì vậy, sau khi rời khỏi nhà Tử Ái Huyên thì anh mau chóng lái xe đến bệnh viện. Dù trời đã rất khuya.
- ---------------------
Ở biệt thự giam cầm Mã Gia Lệ
- Mạc lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
Khương Viễn cúi đầu hỏi. Mấy ngày nay, Mạc Hải Đường và ông ở lỳ trong biệt thự này. Không ra ngoài, cũng không liên lạc với ai ở bên ngoài. Một trong hai người biết rõ, nếu một trong số họ bị bắt, chắc chắn cả hai sẽ không thoát được. Kế hoạch hiện tại vẫn là án binh bất động.
Mạc Hải Đường ngồi trên ghế, gương mặt ông mới mấy ngày bị truy nã đã trở nên già hơn. Râu trên cằm mọc dài ra, tóc lởm chởm vài sợi bạc, tròng mắt có vài tơ máu. Bộ dạng thật sự rất lôi thôi, lếch thếch. Ông cau mày, khẽ cười lạnh:
- Đến đường cùng rồi, tao sẽ bất chấp tất cả. Điểm yếu của thằng nhóc đó... là mục tiêu của tao. Hahaha....