- Duệ, anh đang muốn gài bẫy bọn họ sao?
Cố Vũ Mặc ngồi bên cạnh nghiêm túc hỏi Lăng Tư Duệ.
- Chẳng phải tôi đã nói sẽ cùng họ chơi một trò chơi sao?
Lăng Tư Duệ cười khẽ nói.
- Tôi biết. Nhưng mà, người đứng sau bọn họ không đơn giản.
- Tôi muốn biết chân tướng đằng sau. Mạc Hải Đường vì cái gì muốn hãm hại tôi hết lần này đến lần khác. Còn có... chuyện của ba mẹ tôi.
Lăng Tư Duệ lãnh đạm nói, chất giọng mang vài phần lạnh lẽo.
Cố Vũ Mặc nghe hắn nói vậy, cũng không lên tiếng, trong lòng dường như ẩn chứa sự lo lắng.
- ------------------
8h tối....
- Hôm nay tăng ca trễ ghê. Lưng tôi sắp mỏi nhừ rồi.
Một nữ nhân viên vươn vai nói, vẻ mặt ánh lên tia mệt mỏi.
- Haizzz, biết làm sao được. Tối mai là buổi ra mắt sản phẩm mới. Nếu không chuẩn bị cận thận, thiệt hại sẽ đổ lên đầu chúng ta mất.
Người ngồi kế bên cô ta nói, bộ dạng mệt mỏi không khá hơn.
- Ừ. Làm nhanh đi để còn về sớm. Tôi còn muốn ăn chút gì đó. Đói quá.
- Ok. Lát cùng cô đi ăn.
Ở chỗ Đổng Ngạc Ngạc...
Cô hiện tại đang đánh máy văn kiện mà Chu Phàm giao cho. Bàn tay nhỏ nhắn lướt trên bàn phím, gương mặt chăm chú đầy cẩn thận. Nhưng mà, mọi người đừng nhìn dáng vẻ của cô rồi nghĩ cô nghiêm túc. Thật ra, bụng cô đang đánh trống ấy.
Thiên a! Con thật sự rất đói bụng, con muốn về nhà. Khi nào mới tan làm đây.
Đáy lòng Đổng Ngạc Ngạc đang hết mức gào thét.
8h30...
Mọi người trong phòng lần lượt ra về. Căn phòng rộng lớn giờ đây chỉ còn lại Chu Phàm, Đổng Ngạc Ngạc và Đình Thiển.
Đổng Ngạc Ngạc vì muốn hoàn thành công việc. Vả lại, cô cũng không muốn người khác cho rằng cô là bạn gái của Lăng Tư Duệ thì được đặc ân về sớm nên đã nhắn tin bảo hắn về trước. Thuận tiện gửi cho hắn một nhãn dán lè lưỡi tinh nghịch. Lăng Tư Duệ căn bản là không đồng ý, chỉ vì Đổng Ngạc Ngạc quá kiên quyết nên hắn đành chiều theo ý cô. Nhưng cũng không quên dặn cô khi nào về thì gọi điện thoại cho hắn.
- Ngạc Ngạc, anh có việc phải về sớm. Em đánh máy xong thì mang đi in cho anh. Nhớ chưa?
Chu Phàm cầm cặp tài liệu trên bàn, gấp gáp nói rồi rời đi.
Đổng Ngạc Ngạc chưa kịp chào thì đã thấy bóng anh khuất dạng. Cô nhìn vào màn hình máy tính. A. Thật sự là muốn hoa mắt nha.
Đình Thiển lúc này mới ngẩng mặt lên. Tất cả về hết rồi. Đây là lúc để cô hành động. Liếc mắt về phía Đổng Ngạc Ngạc, Đình Thiển ôm một tập văn kiện đi đến.
- Ngạc Ngạc, cô giúp tôi mang văn kiện này đến phòng thiết kế được không?
Đình Thiển cất giọng nói, đặt tập văn kiện lên bàn làm việc của cô.
Đổng Ngạc Ngạc nghe cô nói vậy, có chút khó hiểu. Cô đang ngây ngốc thì Đình Thiển nói tiếp:
- Không được sao?
- À. Được. Tôi cũng vừa đánh máy xong, để tôi đưa giúp cô.
Đổng Ngạc Ngạc đứng lên, cầm lấy tập văn kiện rồi bước ra khỏi cửa. Đình Thiển nhìn theo, nhếch môi rút điện thoại ra nhắn tin cho ai đó.
Hành lang đến phòng thiết kế không quá xa, Đổng Ngạc Ngạc vừa đi vừa quan sát xung quanh. Bởi vì hiện tại mọi người trong công ty đã về hết, hành lang rất vắng, mà cô thì lại sợ ma. Cảm giác lạnh lẽo ùa vào khiến cô nổi da gà. Khi đến khúc cua, đột nhiên một vật gì đó đập mạnh vào gáy Đổng Ngạc Ngạc. Còn chưa kịp hoảng hốt, cô đã ngã xuống hành lang không một bóng người.
- Cô ta ngất rồi, lôi vào phòng biên tập đi.
Giọng nói chua ngoa của Tô Điềm Hinh vang lên.
Đình Thiển một bên không hiểu. Chẳng phải Tô Điềm Hinh muốn giá hoạ cho Đổng Ngạc Ngạc ăn cắp sản phẩm mới của công ty sao? Hiện tại đem cô ta vào phòng biên tập để làm gì?
- Tại sao phải đem cô ta vào phòng biên tập?
- Rồi cô sẽ biết thôi.
Tô Điềm Hinh nhếch mép cười khẩy. Hiện tại camera của Lăng Duệ đã bị người của cô ta phá hỏng, chỉ để lại một camera duy nhất ở phòng thiết kế. Vì đó là nơi cất giữ sản phẩm mới của Lăng Duệ. Việc cướp sản phẩm này, cô chính là muốn trả thù Đổng Ngạc Ngạc lẫn Lăng Tư Duệ. Cô rất muốn nhìn thấy, bộ dạng chật vật của Đổng Ngạc Ngạc. Hahaha...
- -------------
- Mặc đồ này vào.
Tô Điềm Hinh lấy trong túi ra một bộ quần áo giống như trang phục mà lúc nãy Đổng Ngạc Ngạc mặc, sau đó đưa nó cho Đình Thiển.
- Tôi... sao?
Đình Thiển khó hiểu nhìn cô, có chút không cam tâm.
- Không cô thì còn ai. Dáng người cô và Đổng Ngạc Ngạc tương tự nhau, mặc đồ này vào rồi đi lướt qua camera sẽ khó phân biệt được thật giả.
Tô Điềm Hinh kiên nhẫn giải thích, thuận tay ném cho Đình Thiển trang phục rồi lấy bắt chéo chân ngồi trên ghế.
Đình Thiển cắn môi, hạ mắt xuống đi thay trang phục.
Thời gian của bọn họ không còn nhiều, chỉ sợ Đổng Ngạc Ngạc tỉnh dậy thì hỏng kế hoạch. Vì vậy, Đình Thiển rất nhanh đã tiến vào phòng thiết kế. Cô ta đi vào nơi trưng bày của phòng thiết kế, cố tìm kiếm dây chuyền lavender quý giá kia. Dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng, cô ta dường như có chút hoảng sợ. Đây là lần đầu cô ta làm loại chuyện này. Mặc dù ngày thường tính cô có chút xấu nhưng cũng không đến nỗi làm những chuyện phạm pháp. Nỗi lo sợ khiến tay cô run run, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi.
Đến khi nhìn thấy một vật phát sáng huyền ảo trong đêm tối, cô ta mới bình tĩnh được một chút. Bàn tay vươn ra định lấy vật kia thì một cái chạm tay khiến cô ta giật mình hét lên.
Tiếng la vang vọng khiến Tô Điềm Hinh giật mình, vội vàng cùng người của cô ta chạy vào.
Lúc này đây, ánh sáng như chiếu thẳng vào mắt cô ta, chói đến doạ người.
Cố Vũ Mặc đứng một bên cười nhếch mép. Theo lệnh của Lăng Tư Duệ, anh đã đợi ở đây từ rất lâu. Bản thân cứ nghĩ người hành động sẽ là Âu Dương Minh, nhưng thật không ngờ, Tô Điềm Hinh lại xuất hiện ở đây. Điều này khiến anh vô cùng khinh bỉ.
- Tô tiểu thư, có gì để biện minh cho mình không?
Tô Điềm Hinh cả người như hoá đá, không nghĩ đến Cố Vũ Mặc lại xuất hiện ở đây. Cô tự mình suy nghĩ, sau đó nghiến răng ken két.
- Các người sao lại ở đây?
- Cô có thể ở đây... Còn tôi thì không thể sao?
Tiếng bước chân cùng giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến Tô Điềm Hinh cùng Đình Thiển không rét mà run.
Lăng Tư Duệ bước chậm rãi đến phía cô ta, vẻ mặt như quỷ hiện về từ địa ngục:
- Tô Điềm Hinh, tôi không ngờ cô lại hợp tác với Âu Dương Minh hãm hại tôi.
Tô Điềm Hinh thấy hắn đứng sát người mình, bất giác lùi lại vài bước, ngoan cố nói:
- Anh đang nói cái gì vậy? Đừng vu oan giá hoạ cho tôi chứ?
Tô Điềm Hinh nghĩ rằng camera đã bị cô phá hỏng, Lăng Tư Duệ dù có bắt được tại trận cũng không có bằng chứng kết tội cô ta nên cố mạnh miệng.
- Hơ...
Nụ cười nửa miệng xuất hiện trên gương mặt hắn.
Lăng Tư Duệ nhìn Cố Vũ Mặc, anh hiểu ý, lấy sản phẩm giả mà Tô Điềm Hinh muốn đánh tráo ném xuống đất. Sau đó anh lấy điện thoại ra, mở đoạn phim mà anh cho rằng cô sẽ cảm thấy thú vị.
Tô Điềm Hinh tự nhìn chính mình trong đoạn phim, tái mặt kinh sợ. Sao... Sao có thể? Camera đã bị cô phá hỏng? Tại sao lại...
Lăng Tư Duệ sớm biết Khương Viễn và Âu Dương Minh sẽ hành động. Chỉ là bản thân không nghĩ đến người ra tay lại là Tô Điềm Hinh. Cô ta lại còn mượn chuyện này gây khó dễ cho Đổng Ngạc Ngạc. Hừ... lần này hắn nhất định sẽ khiến bọn họ thừa nhận tất cả.
- Tôi... Không phải tôi.... Tôi không biết gì hết... Không phải tôi.
Tô Điềm Hinh đột ngột ôm đầu, nước mắt rơi lã chã. Ngón tay chỉ về phía Đình Thiển hét lên:
- Là cô ta. Là Đình Thiển, là cô ta muốn cướp sản phẩm của anh.
- Tô Điềm Hinh, cô nói gì vậy. Cô là người sai bảo tôi làm như vậy. Cô nói là muốn trả thù Đổng Ngạc Ngạc. Là cô sai bảo tôi. Bây giờ cô lại muốn lật lọng sao?
Đình Thiển tức giận, hung ác nhìn Tô Điềm Hinh.
- Đình Thiển, cô câm miệng. Tôi không biết gì hết.
Tô Điềm Hinh căm phẫn nhìn Đình Thiển.
- Đủ rồi. Tô Điềm Hinh, cô chỉ cần nói ra vị trí của Âu Dương Minh, tôi có thể xem đây là lỗi lầm mà tha thứ cho cô. Còn nếu không, tôi sẽ đưa bằng chứng này cho toà án.
Lăng Tư Duệ lạnh nhạt nói, đôi mắt như phát ra tia nguy hiểm.
Tô Điềm Hinh bỗng dưng cười lạnh, cô thu hồi nước mắt, nhìn hắn đầy giận dữ:
- Lăng Tư Duệ, anh vì cái gì mà bắt ép tôi. Vì cái gì hả? Vì con nhỏ ngu ngốc kia sao? Anh biết tại sao tôi phải làm vậy không? Ha... Ha... Ha... Là muốn trả thù anh đó. Tôi muốn anh phải nếm mùi thất bại, muốn anh phải bị bẽ mặt, muốn anh phải trả đủ những gì anh đối xử với tôi. Cả cô ta... Cả cô ta cũng vậy... Tôi muốn các người phải trả giá...
- Cô điên rồi. Vì muốn trả thù mà cả tôn nghiêm cũng đánh mất sao? Cô nghĩ cái tên Âu Dương Minh kia thật lòng muốn giúp cô trả thù? Ngu ngốc... hắn chỉ muốn cướp sản phẩm của Lăng Duệ mà thôi. Nếu mọi chuyện bị bại lộ, hắn sẽ đem mọi thứ đổ lên đầu của cô.
Cố Vũ Mặc cười nửa miệng nói. Thật sự là quá ngu ngốc đi.
- Không... không thể. Anh ta nói sẽ giúp tôi. Sao có thể phản bội lại tôi? Các người đang nói dối.
Tô Điềm Hinh dường như không tin vào tai mình. Cô ta lắc đầu nguầy nguậy.
- Tôi cho cô 30s để nói. Sau 30s, tôi lập tức đưa đoạn phim cho cảnh sát.
Lăng Tư Duệ đã thật sự mất kiên nhẫn, hắn không có hứng thú với sự trả thù mù quáng của cô ta.
- Tôi....
Tô Điềm Hinh có chút do dự, ngập ngừng nói:
- Âu Dương Minh ở Khu Bắc...hắn đang đợi tôi đưa sản phẩm đến.
- Cố Vũ Mặc, gọi Trạch Kha đưa Ngạc Ngạc về biệt thự rồi lập tức lái xe qua đó.
Lăng Tư Duệ nói, sau đó hắn nhìn thẳng vào Tô Điềm Hinh:
- Chuyện này, tôi sẽ không truy cứu. Tôi chỉ muốn nói với cô, cái gì là của mình thì chính là của mình, đã không phải là của mình thì có cố gắng cũng không có cách nào giữ lấy. Nên nhớ, đừng bao giờ để tôi phải nhắc lại. Nếu cô còn dám làm tổn thương Ngạc Ngạc, tôi không chắc sẽ để yên cho cô.
- Đình Thiển, cô chính thức bị đuổi việc.
Lăng Tư Duệ nói xong, hướng phía cửa rời đi. Để lại hai cô gái ngồi thụp xuống đất, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng hắn.
Xong rồi. Mọi chuyện đều xong rồi. Là tự bọn họ gậy ông đập lưng ông.