Nghe cô gọi, ngón tay Lăng Tư Duệ đang múa trên bàn phím bỗng ngừng lại, hắn ngẩng mặt lên nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên:
- Anh khỏe rồi. Ngày mai chúng ta đi làm. Em đừng mơ tới chuyện lười biếng.
- Sớm như vậy sao? Vết thương anh vẫn chưa khỏi hẳn mà.
Đổng Ngạc Ngạc lười biếng cau mày.
- Em còn lười như vậy anh sẽ trừng phạt em đó.
Lăng Tư Duệ khẽ cười, nụ cười tỏ ra ôn nhu. Đối với cô, hắn mười phần yêu thích lại mười phần cưng chiều. Tuy nhiên cũng không nên nuông chiều những thói hư của cô. Hắn biết là cô mượn lý do chăm sóc hắn để lười biếng ở nhà, nhưng bản thân lại không có cách nào cự tuyệt.
- Duệ, em không lười.
- Được được. Không lười. Lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn.
Lăng Tư Duệ không nhịn được bước đến xoa đầu cô. Ánh mắt thập phần dịu dàng.
----------------
2h chiều
Lăng Tư Duệ đang ngồi trên bàn làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Đổng Ngạc Ngạc hiện tại đã đi ngủ trưa, may mắn không quấy rầy hắn. Cô cứ ăn rồi ngủ như vậy, còn dám tự mình khẳng định là bản thân không lười. Thật là hết cách với cô.
Trong không gian yên ắng, tiếng điện thoại từ trên bàn vang lên khiến hắn cau mày. Ai lại gọi hắn?
Miễn cưỡng, Lăng Tư Duệ vươn tay nhấc máy:
- Ai?
Chỉ một chữ của hắn, giọng nói đối phương bên kia tỏ ra run run:
- Thiếu gia.... La Chính Vũ... tỉnh lại rồi.
Giọng của Thiên Tu vang lên khiến Lăng Tư Duệ có chút giật mình. Đã bất tỉnh lâu như vậy, cuối cùng ông ta cũng đã tỉnh lại. Từ lần La Chính Vũ bị mưu hại ở Hàn Quốc, hắn đã để Thiên Tu - một thuộc hạ của hắn ở lại canh chừng ông ta. Đến hôm nay rốt cuộc cũng có kết quả.
- Được. Tôi lập tức sang Hàn Quốc.
Lăng Tư Duệ đáp xong, lạnh lùng cúp máy. Chuyện này đối với hắn cực kỳ quan trọng. Hắn có linh cảm, chuyến đi lần này sẽ rất có lợi đối với hắn.
Lăng Tư Duệ im lặng, sau đó lấy điện thoại nhắn một tin nhắn cho Cố Vũ Mặc " 4h30 có mặt ở sân bay, chiều nay". Chỉ một tin ngắn gọn, sau đó hắn quăng điện thoại sang một bên, bản thân cũng không quan tâm người kia có trả lời hay không.
4h chiều
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, nhìn con heo đang nằm ngủ trên giường vẫn chưa chịu dậy, đáy lòng hắn bỗng trở nên ấm áp. Lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu Đổng Ngạc Ngạc, hắn cúi người xuống hôn một cái lên trán cô.
- Anh sẽ sớm trở về.
Một giọng nói dịu dàng cất lên, hắn luyến tiếc rời khỏi gương mặt xinh đẹp kia.
Đổng Ngạc Ngạc bị chạm vào, có chút ngứa ngáy nên trở người xoay ngược hướng lại, để tấm lưng đối diện với hắn.
Lăng Tư Duệ không nói gì, chỉ cười nhẹ một cái, sau đó nhanh chóng rời đi. Hắn ra đến cổng, dặn dò Trịnh Quang một vài điều rồi cùng Trạch Kha đi đến sân bay. Bóng dáng chiếc xe xa dần rồi từ từ khuất dạng không thấy nữa.
-----------
Lúc Đổng Ngạc Ngạc ngủ dậy cũng đã 18h. Cô lơ ngơ nhìn xung quanh, gian phòng trống không không có một bóng người. Cứ tưởng là Lăng Tư Duệ đang tắm, cô đi đến gõ cửa, miệng oang oang:
- Duệ, anh có phải đang trong đó không?
Không có tiếng trả lời. Cô lại tiếp tục gọi.
- Duệ, anh trêu em phải không? Mau trả lời. Không là em đẩy cửa vào đấy.
Gọi đến như vậy mà vẫn không có tiếng trả lời. Điều này khiến cô có chút lo lắng. Không phải là anh ấy làm việc quá sức nên ngất trong phòng tắm chứ?
Không chần chừ, Đổng Ngạc Ngạc nhanh tay đẩy cửa vào. Tầm mắt cô rơi vào khoảng không bỗng chốc cảm thấy mất mác. Hắn không có ở đây. Vậy... hắn đi đâu?
Cô lo lắng chạy ra ngoài, hấp tấp đi tìm Trịnh Quang:
- Bác Trịnh, Duệ không có ở nhà sao? Anh ấy đi đâu rồi?
Nhìn vẻ mặt lo lắng cùng sự vội vàng của cô, Trịnh Quang biết cô rất lo lắng cho thiếu gia nên nhanh chóng trả lời cô:
- Ngạc Ngạc, thiếu gia đã sang Hàn Quốc từ chiều rồi. Thiếu gia có dặn cháu ở nhà phải ăn uống đầy đủ. Ngày mai còn phải đến công ty để làm việc.
Đổng Ngạc Ngạc nghe xong những lời Trịnh Quang nói, trái tim có chút nhói. Hắn đi mà không thèm nói với cô một tiếng nào, cũng không thèm gọi cô dậy để tiễn hắn. Những lời dặn dò này đáng lẽ phải đích thân hắn nói trực tiếp với cô. Ai lại để người khác nói thay chứ? Đúng là atula lạnh lùng. Còn nói là ngày mai sẽ cùng hắn đi làm. Đến cuối cùng hắn lại bỏ cô rồi tự mình bay sang Hàn Quốc. Aaaaa... Chính là lừa người.
Nhìn cô đứng im không động đậy cùng vẻ mặt ủy khuất kia, Trịnh Quang cũng đoán được tâm trạng của cô. Xét cho cùng thì thiếu gia nhà ông không nỡ nhìn vẻ mặt buồn bã của cô nên mới bỏ đi không nói một tiếng. Mà cô chắc có lẽ lại nghĩ linh tinh về thiếu gia rồi. Con bé ngốc này.
- Ngạc Ngạc. Cháu đừng hiểu lầm. Thiếu gia có việc gấp nên mới sang Hàn Quốc. Vì không có thời gian nên chưa thể tạm biệt cháu. Đợi khi ngài ấy trở về sẽ cùng cháu giải thích. Cháu cũng đừng giận ngài ấy.
- Cháu là không thèm giận.
Cô xoay người bỏ lên phòng, bản thân có chút không lễ phép với Trịnh Quang.
Trịnh Quang nhìn cô rời đi, lắc đầu thở dài. Xem ra là giận ngài ấy rồi. Bọn trẻ bây giờ thật là hết cách.
--------------
- Lăng Tư Duệ đáng ghét, dám bỏ em lại một mình. Đáng ghét. Đáng ghét.
Đổng Ngạc Ngạc ngồi trên giường tức giận đánh đánh vào cái gối. Ủy khuất. Chính là ủy khuất. Hắn bắt nạt cô.
Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên khiến cô giật mình. Vội vàng cầm điện thoại lên, cô bỗng cảm giác hụt hẫng. Không phải hắn!
- Alo, Tử Hạ.
Giọng nói nghèn nghẹn cất lên khiến Lâm Tử Hạ có chút buồn cười.
- Vì người gọi điện thoại là mình nên hụt hẫng sao?
Lâm Tử Hạ mượn cớ trêu chọc cô.
- Xì. Ai nói chứ? Mình đây chẳng cần.
Ngoài mặt thì nói như vậy nhưng trong lòng thì lại nghĩ khác.
- Nhắc mới nhớ. Người yêu cậu sao lại bắt lão công nhà mình sang Hàn Quốc vậy?
Lâm Tử Hạ nói ra từ này, có chút không tự nhiên. Gương mặt cũng từ từ đỏ lên.
- Lão công? Cậu đang nói Cố Vũ Mặc sao? Hai người đã tiến triển nhanh đến vậy rồi à?
Đổng Ngạc Ngạc bất ngờ hét lên. Thật sự là không tin được nha. Anh chàng con lai kia lại là người chinh phục trái tim sỏi đá của Lâm Tử Hạ. Đúng là hết sức bái phục.
- Này. Cậu đâu cần phải ngạc nhiên như vậy. Muốn nghe mình kể chuyện đó không?
Lâm Tử Hạ biết tâm trạng Đổng Ngạc Ngạc không tốt, bản thân muốn rủ cô đi chơi cho khuây khỏa, sẵn tiện tâm sự một chút. Cũng lâu rồi hai người chưa tâm sự.
- Muốn. Đương nhiên là mình muốn rồi. Không biết làm cách nào mà anh ta cưa đổ được nữ thần sắt đá như cậu.
Đổng Ngạc Ngạc cười ranh mãnh, dường như đang cố châm vào lửa giận của Lâm Tử Hạ. Cô thật là chán sống rồi.
- Cậu còn nói. Mau thay quần áo. Một lát nữa mình đến nhà cậu.
Lâm Tử Hạ xem như không nghe thấy lời khích bác của cô, một lòng nhắc nhở.
- Ừ. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Sau khi nghe điện thoại xong, tinh thần Đổng Ngạc Ngạc có chút phấn chấn. Cô mau chóng đi thay quần áo rồi chạy xuống lầu.
- Bác Trịnh, cháu ra ngoài một lát. Tối nay không ăn cơm ở nhà ạ.
Đổng Ngạc Ngạc lễ phép nói.
Trịnh Quang nhìn cô vui vẻ một chút cũng đỡ lo lắng. Ông cũng không ép buộc cô phải ở nhà, nhẹ giọng:
- Thiếu gia có dặn cháu ra ngoài phải về sớm. Đừng về khuya quá.
Nghe ông nhắc đến Lăng Tư Duệ, Đổng Ngạc Ngạc có chút không phục. Mặc kệ hắn có dặn dò như thế nào, hôm nay cô cũng sẽ không làm theo. Dù suy nghĩ như vậy nhưng cô vẫn ngoan ngoan gật đầu.
- Vâng. Cháu nhớ rồi ạ. Tạm biệt bác ạ.
Cô cúi đầu rồi mau chóng chạy ra cổng. Nơi có chiếc xe hơi màu đen đang dừng ở đó. Nhìn vào xe, Trịnh Quang thấy bóng dáng một cô gái, đáy lòng bỗng cảm thấy an tâm.
-----------------
19h30
Lăng Tư Duệ sau khi đáp máy bay thì cùng Cố Vũ Mặc thẳng đến bệnh viện của La Chính Vũ. Trạch Kha hiện tại cũng đi theo hai người bọn họ.
Cố Vũ Mặc nhìn hắn từ đầu đến cuối không nói một lời, bản thân có chút bất mãn, không chịu được, anh đành lên tiếng:
- Duệ, anh hấp tấp gọi tôi đi cùng anh là có ý gì?
Nghe Cố Vũ Mặc nói, lúc này Lăng Tư Duệ mới xoay người lại nhìn anh:
- La Chính Vũ tỉnh lại, tôi muốn anh cùng tôi điều tra một chút.
- La Chính Vũ? Cái người đã phản bội anh trước đây sao?
Cố Vũ Mặc bỗng nhớ ra. Trước đây Lăng Tư Duệ có nói sơ qua về chuyện của ông ta cho anh nghe. Ngẫm đi ngẫm lại thì chuyện này có rất nhiều khúc mắt.
- Ừ. Đi thôi.
Lăng Tư Duệ không muốn nói nữa, cao lãnh bước về phía trước. Cố Vũ Mặc cũng không thèm nói chuyện, buồn bực đi phía sau Lăng Tư Duệ. Anh bỏ hết tất cả để đi theo hắn, còn không nỡ để Tử Hạ ở nhà một mình. Vậy mà hắn ta thật là quá đáng. Đúng là tàn nhẫn mà.
Trạch Kha nhìn hai người, chỉ lắc đầu thở dài rồi nghiêm túc đi theo phía sau.
-----------
Quán bar Mộng Ảo - một trong những khu vui chơi lớn nhất Bắc Kinh.
- Tử Hạ, sao lại vào đây?
Đổng Ngạc Ngạc nhíu mày nhìn xung quanh. Cuộc sống buông thả của giới thượng lưu thật đáng sợ.
- Mình nghe nói ở đây rất vui nhưng chưa có dịp vào thử. Sẵn tiện hôm nay không có ai ràng buộc, chúng ta vào một lần chơi cho thỏa thích. Hai người kia chắc chắn không biết được đâu.
Lâm Tử Hạ nói nhỏ với cô, vẻ mặt ánh lên tia thích thú. Quả thật cô cũng không phải loại người thích đến những nơi này, chỉ là bản tính tò mò không bỏ được.
- Nhưng.... mình nghe nói ở đây rất phức tạp. Nếu Duệ biết mình đến đây, chắc chắn sẽ không tha cho mình.
Đổng Ngạc Ngạc lo lắng nói với Lâm Tử Hạ. Cô thật sự rất sợ dáng vẻ của hắn lúc nổi giận. Thế nào hắn cũng đem cô ra băm làm trăm mảnh.