Nữ Nhân Ngu Ngốc, Tôi Thích Em

Chương 105: Mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng




- Tôi làm sao? 

- Biến đi. 

Tô Điềm Hinh nghiến răng nghiến lợi như muốn nghiền nát anh. 

- Hahaha... Bộ dạng kia của cô thật khiến tôi hứng thú đó. 

- Anh... 

Tô Điềm Hinh định vung tay tát thì:

- Muốn trả thù Đổng Ngạc Ngạc kia không? 

Âu Dương Minh đột ngột nói khiến hành động của cô khựng lại. 

Trả thù Đổng Ngạc Ngạc? 

- Ý anh là gì? 

Cô nheo mắt nhìn Âu Dương Minh. 

- Tôi biết rõ thứ cô muốn. Cùng tôi hợp tác, cô sẽ đạt được nó. 

Âu Dương Minh cười khẽ, đáy mắt nhìn cô thăm dò. 

- Được. 

Tô Điềm Hinh gật đầu đồng ý. Thứ cô muốn chính là Lăng Tư Duệ, còn thứ cô muốn loại bỏ nhất chính là Đổng Ngạc Ngạc. Chỉ cần con nhỏ đó biến mất, Lăng Tư Duệ sẽ thuộc về cô. 

Âu Dương Minh nhìn cô chấp thuận nhanh như vậy, đáy mắt hiện lên ý cười nguy hiểm. 

Thật ngu ngốc. 

Tuy cô ta và anh cùng một loại người... nhưng mà, chưa chắc gì cô ta đã thông minh hơn anh. 

Mượn cô ta làm con cờ để đánh vào điểm yếu của Lăng Tư Duệ, thật sự là một kế hoạch hoàn hảo. Hahaha..... 

- Hahaha... đồng ý nhanh như vậy. Không sợ tôi lừa gạt cô sao? 

- Hừ, đừng quên những gì anh nói ban nãy. Tôi và anh... là cùng một loại người. 

Tô Điềm Hinh cười nhếch mép. 

Lăng Tư Duệ, tôi đã từng nói sẽ khiến hai người phải trả giá. Lần này, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. 

Đổng Ngạc Ngạc, mày cứ chờ đi. Rồi mày sẽ trở thành kẻ thua cuộc dưới tay tao. 

- Khẩu khí lớn lắm. Nhưng mà.... cô nên nhớ...đi cùng tôi trên một con thuyền, đừng để tôi phải tự tay đẩy cô xuống nước. 

Âu Dương Minh nhìn Tô Điềm Hinh bằng ánh mắt băng lãnh. 

Tô Điềm Hinh đương nhiên hiểu rõ ẩn ý trong câu nói. Chấp thuận lời đề nghị của anh ta cũng chứng tỏ được rằng... mọi mệnh lệnh của anh ta cô đều phải nghe theo. Dù bản thân có chút không cam tâm nhưng mà... để đạt được thứ cô mong muốn thì một đánh đổi nhỏ này cũng không sao. 

- Tôi biết. 

- Tôi thích những người thông minh. Hahaha... 

-------------

Công ty Lăng Duệ

Văn phòng Tổng giám đốc... 

Lăng Tư Duệ đang ngồi trên ghế làm việc, nhưng tâm tình thì cực kỳ tồi tệ. 

Tối hôm qua là một đêm mất ngủ của hắn. Không có được cảm giác ấm áp của ai kia thật khiến hắn ngủ không ngon. 

Hừ... 

Lăng Tư Duệ nhếch mép hừ lạnh. Bàn tay bóp chặt tờ giấy khi nhớ đến những hành động thân thiết ban nãy của hai người họ. 

Đáng chết. Tại sao hắn lúc nào cũng nghĩ đến cô chứ? 

----------

Phòng biên tập 

- Đổng Ngạc Ngạc, em đem tài liệu này vào phòng Tổng giám đốc giúp anh nha. 

Giọng của Chu Phàm vang lên khiến Đổng Ngạc Ngạc giật mình. 

- Nhưng... sao... sao... lại... là... em? 

Cô bỏ dở công việc đang làm, ngẩng mặt lên bối rối. 

Vào phòng của Lăng Tư Duệ sao? Chuyện hôm qua thật khiến cô không dám đối mặt với hắn. 

- Mọi người đều bận cả rồi. Chẳng lẽ em không muốn giúp anh hả? 

Chu Phàm nhíu mày, vẻ mặt có chút buồn buồn. 

- A... không phải, em không có ý đó... 

- Để tôi đi. 

Duẫn Mặc Nghiễm đột ngột lên tiếng cắt lời Đổng Ngạc Ngạc. 

- Tôi còn việc nhờ cậu đây, cứ để Ngạc Ngạc đi. Cậu giúp tôi chỉnh lại vài tài liệu. 

Chu Phàm giao xấp tài liệu cho Đổng Ngạc Ngạc, nhanh chóng xoay người rời đi. Lúc lướt ngang qua cửa sổ, anh giơ ngón cái lên như ra hiệu cho ai đó. 

Trạch Kha nhận được ám hiệu của Chu Phàm, kế hoạch thành công một nửa khiến tâm trạng anh có chút hưng phấn. Lần này, anh phải thực hiện nhiệm vụ quan trọng là giải hòa cho hai người họ. 

Duẫn Mặc Nghiễm không thể nói gì nữa, cậu im lặng nhìn Đổng Ngạc Ngạc bằng ánh mắt lo lắng. Hai người họ gặp nhau... liệu có ổn không? 

Đổng Ngạc Ngạc bị ép buộc, ủ rũ bước ra khỏi phòng. 

Tại sao vậy chứ? 

Cô hiện tại còn không muốn gặp mặt hắn. Aishhhhh..... 

Thiên a~ có thể cho con tàng hình trước mặt hắn hay không? 

------------------

Văn phòng Tổng giám đốc 

Đổng Ngạc Ngạc đứng trước cửa phòng, do dự không dám gõ cửa. Mồ hôi trên trán cô chảy ròng ròng như suối. 

Rốt cuộc là loại tình huống gì chứ? 

- Đứng đây làm gì? 

Lăng Tư Duệ từ đâu xuất hiện khiến cô giật bắn mình. Cô lấy tay vuốt ngực. 

Đáng lẽ ra hắn phải ở trong phòng làm việc chứ? Sao lại xuất hiện ở nơi này? 

Đổng Ngạc Ngạc thầm than trong lòng, bối rối cúi mặt xuống không dám đối diện hắn. 

- Vào đi. 

Lăng Tư Duệ lạnh lùng bước vào, bàn tay vặn chốt cửa rồi buông hờ hững không đóng. 

Đổng Ngạc Ngạc biết thế nào cũng không tránh khỏi, nhích từng bước đi vào. 

Lăng Tư Duệ ngồi trên ghế làm việc, không thèm nhìn cô, tay viết viết cái gì đó. 

Đổng Ngạc Ngạc thấy hắn không để ý, lắp bắp nói:

- Đây là tài liệu của anh. 

Lăng Tư Duệ không đáp lời cô, mặt vẫn lạnh tanh không có chút gì để tâm. 

- Vậy tôi để ở đây rồi đi trước. 

Cô kiếm cớ chuồn đi. Nếu ở cạnh hắn thêm giây phút nào nữa, cô sợ rằng cô sẽ không chịu nổi. Trái tim cô hiện tại có cái gì đó rất khó chịu. 

Lăng Tư Duệ tuy không đáp nhưng bản thân lại không thể kiềm chế được muốn nhìn ngắm cô. Hắn thật sự muốn ôm cô vào lòng, để đầu cô dựa vào ngực hắn. Chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy an tâm. 

- Ai cho phép đi? 

Câu nói của hắn khiến Đổng Ngạc Ngạc khựng lại. 

- Sao... sao...chứ? 

Đổng Ngạc Ngạc lắp bắp hỏi. 

- Quay lại. 

Hắn lạnh lùng đáp hai tiếng. Bản thân vờ như không để tâm nhưng thật ra đang rất chú ý. 

Đổng Ngạc Ngạc xoay người lại, nhìn hắn khó hiểu. 

Lăng Tư Duệ vẫn không thèm nhìn cô, bàn tay đặt trên trang giấy ngừng viết. Hắn từ từ ngẩng mặt lên, tròng mắt đen như mực xoáy sâu vào mắt cô. 

Ánh mắt của hắn như mê hoặc, khiến toàn thân Đổng Ngạc Ngạc run nhẹ. Cô né mặt lảng tránh. 

Không gian lúc đó như ngưng đọng. Một người đứng, một người nhìn, hai ánh mắt tuy không chạm nhau nhưng suy nghĩ lại cùng hướng về phía đối phương. 

- Em có thích tôi không? 

Câu nói lạnh nhạt phát ra từ miệng hắn khiến cô giật mình, cả người như có dòng điện chạy xẹt qua. 

- Anh... nói... cái... cái... gì? 

Đổng Ngạc Ngạc hóa đá trước câu hỏi của hắn. Chẳng phải lần trước hắn đã nhận được câu trả lời rồi sao? Bây giờ hỏi lại cô như vậy là ý gì?

- Tôi hỏi. Em có thích tôi không? 

Lăng Tư Duệ kiên nhẫn lặp lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô chăm chăm. 

Chỉ một lần này thôi. Hắn thật sự muốn biết, cảm nhận của cô đối với hắn là như thế nào? 

- Tôi...tôi.... 

- Có hay không? 

Hắn đứng phắc dậy, tiến tới chỗ cô. Để cô đứng đối diện với hắn. 

Đổng Ngạc Ngạc bất giác lùi lại mấy bước. Trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch cơ hồ như muốn nhảy ra ngoài. 

- Trả lời!!! 

Hắn đột ngột quát lên khiến cô giật mình. 

Thật đáng ghét. Lăng Tư Duệ này lại lên cơn gì? Cư nhiên lại đem cô ra hỏi mấy chuyện này, lại còn ăn nói lớn tiếng với cô như vậy. Hừ...

- Anh thôi đi. Tôi không biết gì hết. 

Cô hét lên rồi chạy nhanh ra ngoài, không để hắn kịp phản ứng. 

Lăng Tư Duệ nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô chạy đi, khóe miệng nhếch lên chua xót. 

Thì ra... cô chưa một lần thích hắn. 

----------------

Đổng Ngạc Ngạc sau khi chạy đi, cô dựa lưng vào tường thở dốc. 

Bỏ lỡ? 

Cảm giác này là sao? 

Giống như lần trước, cô cảm giác như chính cô đã bỏ lỡ một cái gì đó. 

Tại sao mỗi khi lảng tránh câu hỏi đó của Lăng Tư Duệ, cô lại cảm giác mình đã đánh mất đi một thứ rất quan trọng? 

Nhưng thứ đó... rốt cuộc... là cái gì? 

Cô có thích hắn không? 

Cô tự hỏi bản thân mình rồi lắc mạnh đầu. 

Không thể thế được. Sao cô lại thích một người như hắn? Một người xem cô là một con rối không hơn không kém chứ? 

Đúng nhỉ. 

Thỏa mãn với đáp án của mình, Đổng Ngạc Ngạc bước về phía phòng biên tập. Bản thân không hề hay biết một bóng người đang nhìn theo cô, mỉm cười nhếch mép. 

---------------

Quay lại với Lăng Tư Duệ 

Sau khi Đổng Ngạc Ngạc rời đi, tiếng tin nhắn đột ngột vang lên khiến hắn nhíu mày. 

Lấy tay mở điện thoại, mắt hắn nhìn vào màn hình. 

Là người lạ? 

Lăng Tư Duệ không có biểu cảm gì... cho đến khi... nội dung tin nhắn hiện ra trước mắt hắn. 

Đổng Ngạc Ngạc... 

Hình ảnh cô đùa giỡn cùng Duẫn Mặc Nghiễm ngưng đọng trong tầm mắt hắn. 

Nhói. 

Ngực hắn nhói lên một cái, bàn tay bóp chặt điện thoại như muốn bóp nát nó. 

Giờ thì hắn hiểu rồi. Người cô thích thật sự là Duẫn Mặc Nghiễm. 

Hư... 

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên lạnh lẽo. 

Là hắn... tự suy diễn rồi. 

Cảm giác lúc này của hắn thật sự rất khó chịu. Tưởng chừng như có ai đang cố bóp nát tim hắn, đau đến mức nghẹt thở. 

Thật sự....rất không thoải mái. 

Đang đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn thì tiếng gõ cửa vang lên. 

Lăng Tư Duệ thu lại vẻ mặt của mình, lạnh giọng:

- Vào đi. 

Được sự cho phép của hắn, Trạch Kha bước vào. Lúc nãy anh nhìn thấy Đổng Ngạc Ngạc hớt hải chạy ra, mặt còn có chút hốt hoảng. Bản thân đang thắc mắc hai người họ xảy ra chuyện gì. Nhưng khi nhìn nét mặt như quỷ về từ địa ngục của Lăng Tư Duệ thì cổ họng như nghẹn lại, không thốt lên được lời nào. 

- Sao? 

Hắn lạnh lùng hỏi. 

- À... ờ... thiếu gia... Tối nay là tiệc sinh nhật của Phương Hạ Chi, tiểu thư Phương gia. Phương Ngạo Hiên đã đích thân đến mời ngài tham dự buổi tiệc. Lần này còn có sự tham dự của Khương Viễn, ngài có muốn đi không? 

Trạch Kha mau chóng chuyển chủ đề sang hướng khác. Thú thật là anh vẫn chưa muốn chết sớm như vậy. 

- Ừ. 

- Vậy.... 

- Còn chuyện gì? 

- À không. Không có gì. Tôi ra ngoài trước đây. 

Trạch Kha tái mặt lui ra. Hàn khí của thiếu gia nhà anh quá nặng. Đến anh ở trong căn phòng này cũng cảm thấy ngột ngạt. Huống hồ gì là Đổng tiểu thư. Haizzzz.... 

Kế hoạch này thất bại rồi. 

Mà hình như... Trạch Kha anh còn có cảm giác.... mọi chuyện ngày càng tệ hơn.