Song Phi Yến dẫn Cẩm Băng về viện của mình.
Trên đường trồng những cây hoa hiếm tỏa mùi hương hòa quyện thơm mát. Nàng vừa đi vừa thưởng thức. Song Phi Yến là Quận Chúa duy nhất của vương triều Đại Hiên. Không chỉ hạ nhân ở Hi Vương phủ mà toàn bộ dân nơi đây đều cung phụng nàng.
Thân phận như này nàng cũng không quan tâm lắm. Càng đặc biệt càng hạnh phúc lại càng đau khổ. Chỉ sống tốt cho mình là được rồi.
Tùy tiện ngắt một bông hoa nhỏ bên cạnh đưa lên ngắm.
Một thân y phục đỏ thẫm, tóc xõa buông tự nhiên chỉ tùy tiện cắm vài cái trâm trên đầu. Khuôn mặt diễm lệ đỏ ửng trước ánh nắng mặt trời. Làn da trắng nõn nổi bật trên trang phục đỏ.
Cẩm Băm nhìn đến ngây người, nếu như quận chúa trang điểm nhẹ thì chắc chắn đệ nhất mĩ nữ Vương Triều Đại Hiên cũng phải thua xa.
“Quận chúa, nô tì thấy bông hoa trên tay của người thực đơn giản không hợp với khí chất của người”
Cẩm Băng nói lời thật lòng. Một bông hoa màu đỏ đơn giản. Chỉ có thể sánh với câu hoa bình thường lại ở cùng với quận chúa. Nàng thực cảm thấy không thích hợp.
“Cẩm Băng, ngươi biết không. Hoa càng đơn giản là càng độc”
Cẩm Băng khó hiểu, nhìn vào bông hoa đơn giản trên tay Song Phi Yến.
“Chẳng lẽ, ý người nói là bông hoa này có độc”
Song Phi Yến bóp nát bông hoa đó rồi mở bàn tay trắng muốt ra cho vụn của hoa rơi xuống đây.
Xoay người lạnh lùng đi trước. Để lại một câu nói lạnh nhạt.
“Nó cũng giống như ngươi, dù là một nô tì nhỏ bé lại có võ công cao cường như vậy, thật nghi ngờ rằng là ngươi có ý đồ mưu sát chủ tử”
Cẩm Băng như con mèo giấu đuôi. Xù lông lên. Vội đến trước người Song Phi Yến quỳ xuống.
“Cẩm Băng thực không giám”
“Ngươi hốt hoảng cái gì, dù sao ta cũng không biết âm mưu của ngươi”
Song Phi Yến nhìn người trước mắt, lạnh lùng nói.
“Cẩm Băng chính là tận tình đi theo quận chúa, sống là người của quận chúa, chết là ma của quận chúa, Cẩm Băng tuyệt không có ý định khác”
Cẩm Băng cúi đầu nói. Giọng nói tròn trẻo lại thật lòng.
Nhưng Song Phi Yến là ai, nàng là người từng chịu sự phản bội. Những người thật tình với nàng. Nàng rõ như trở bàn tay. Há có thể để một kẻ nô tài qua mặt.
“ Vậy sao, ta thật lòng muốn biết ngươi có phải là do người của Song Vương Thiên phái đến hay là người của người khác”
Cẩm Băng bắt đầu chảy mồ hôi. Nàng xác định đây không phải chỉ là một nàng công chúa phế vật mười lăm tuổi. Chẳng lẽ trong năm năm đi núi nàng đã gặp sự cố gì sao?
“Ngươi không nói được thì thôi vậy, ta đây cũng không ép”
Thấy Cẩm Băng không nói, chỉ một mực cúi đầu.
Song Phi Yến cười lạnh nhìn Cẩm Băng. Nàng cứ nghĩ suốt đời này nàng chỉ gặp một người thề non hẹn biển mà lật mặt trắng trợn vậy thôi. Ai ngờ người trước mắt nàng là người thứ hai.
Người ta không muốn nói, nàng cũng không ép. Chỉ là nàng sẽ không cho phép gián điệp đi theo mình.
Làm bạn với kẻ địch thì còn đau đớn gấp trăm ngàn lần khi đối đầu với chúng.
“Cẩm Băng, đi vào giúp ta trang điểm”
Cẩm Băng thở phào nhẹ nhõm. May quận chúa không tra xét tiếp. Bằng không, nhiệm vụ chưa hoàn thành, nàng chỉ có nước chết.
Song Phi Yến nhanh chân đến ngồi trên bàn nhìn dung nhan của mình.
Làn da trắng không tì vết, cái mũi thẳng, thon và nhỏ. Đôi mắt hai mí to trong veo như nước. Đôi môi nhỏ nhắn đỏ ửng tự nhiên. Hàng lông mi công vút đen càng làm cho mắt to tròn càng thêm kiều diễm.
Đưa tay vuốt vuốt má của mình.
“Cẩm Băng, ta với nàng, ai đẹp hơn”
Cẩm Băng vừa cầm tóc Song Phi Yến lên để trang điểm. Nghe nàng hỏi. Cũng thắc mắc là “nàng” trong miệng quận chúa chính là ai?
“Liễu An Lam” Song Phi Yến nói thêm.
Tay cầm lược hơi khựng lại một lúc rồi vừa bấn tóc vừa nói.
“Tất nhiên là quận chúa đẹp nhất, ngay cả thiên hạ đệ nhất Liễu An Lam cũng thua xa”
Song Phi Yến khẽ cười.
Đương nhiên là nàng biết vị quận chúa này thực thập phần xinh đẹp. Có thể đẹp hơn Liễu An Lam mấy phần. Nhưng tại lúc nhỏ. Song Phi Yến luôn luôn bồng bột thêm thân thể chưa phát triển đầy đủ nên nhìn không ra nét đẹp. Liễu An Lam thì khác. Dù bằng tuổi Song Phi Yến nhưng lại dịu dàng. Khép nép, ăn nói ôn nhu lại biết cách trang điểm động lòng người.
Một người có tâm cơ như Liễu An Lam, không ai có thể sánh được.
Ngay cả nàng trước khi chết cũng thua nàng ta mấy phần.
“Ngươi trang điểm cho ta, nhất định phải hơn Nhị tiểu thư Liễu gia, Liễu An Lam”