Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động!

Chương 109: Trên đao có độc!




Edit: Tiểu Nguyệt Lượng

"Công phu của Mộ Mục tốt hơn Thiện Nhất Đao, các ngươi đuổi theo Mộ Mục, ta đi giúp Thiện Nhất Đao."

Phượng Cửu Nhi không ngờ, Hình Tử Châu nhìn thì phong lưu đẹp trai, vào thời điểm quan trọng lại thận trọng như vậy.

Hắn xoay người, lập tức đuổi theo hướng của Thiện Nhất Đao, ngắn gọn gọn gàng, tuyệt không dông dài.

Tiểu Anh Đào đảo mắt đã đuổi kịp Phượng Cửu Nhi, nhưng, các nàng vẫn rất chậm.

"Mất dấu bọn họ rồi!" Khinh công của Mộ Mục và Thiện Nhất Đao tốt như nhau, Phượng Cửu Nhi kém nhất là điểm này!

"Không sợ, ta từng học thuật Truy Tung." Tiểu Anh Đào dừng lại, lục soát trên con đường tên áo đen và Mộ Mục đi qua.

Phượng Cửu Nhi cũng chỉ có thể dừng lại, theo sau Tiểu Anh Đào, rất nhanh, Tiểu Anh Đào đã tìm được dấu chân của hai người, lập tức đuổi theo.


Rẽ qua mấy con đường nhỏ trong rừng trúc, quả nhiên, nghe thấy phía trước có âm thanh đánh nhau!

Phượng Cửu Nhi và Tiểu Anh Đào đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Anh Đào gật đầu, vậy mà lại có thể hiểu ý của Cửu Nhi dù không nói một câu nào.

Cửu Nhi lấy đoản đao từ trong giày ống cao ra, nhanh chóng đuổi theo, Tiểu Anh Đào khẽ nhảy một cái, nhảy lên cành cao, từ từ lướt qua.

Ở với nhau nửa ngày, Cửu Nhi cũng nhớ ra một chút bản lĩnh của Tiểu Anh Đào, Tiểu Anh Đào giỏi ám khí, ẩn núp cũng đúng.

Tay Phượng Cửu Nhi cầm đoản đao, ra khỏi rừng cây thì thấy Mộ Mục đang dây dưa với tên áo đen.

Ánh mắt nàng trầm xuống, cảm ứng được Tiểu Anh Đào đang ở ngay phía sau, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cầm đao nhào tới.

Tên áo đen thật ra đã biết Phượng Cửu Nhi đang tiếp cận, tiếng đi bộ của nàng lớn như vậy, muốn không biết cũng khó.


Nhưng không ngờ, nha đầu chết tiệt này lại đột nhiên hét to một tiếng, làm hắn sợ hết hồn.

Càng không ngờ hơn là, động tĩnh của nha đầu này lớn như vậy, lại là để che giấu cho con nha đầu đang ở trên cây.

Soàn soạt hai tiếng, hai viên ám khí bay xiên qua, tên áo đen vừa phải ứng phó với Mộ Mục, vừa phải né tránh ám khí, nhưng chỉ có thể né được quả thứ nhất.

Vèo một tiếng, quả ám khí thứ hai cắt lên cánh tay hắn, tay phải của tên áo đen đau nhói, đoản đao của Mộ Mục đã ép đến trước mặt.

Lại soạt một tiếng, ngực của tên áo đen bị cắt một đường, ánh mắt trầm xuống, sau khi hung ác trợn mắt nhìn mấy người một cái, thì nhanh chóng chạy đi.

Lần này, Mộ Mục không đuổi theo.

Phượng Cửu Nhi và Tiểu Anh Đào nhanh chân chạy đến bên cạnh hắn, lại thấy trên cánh tay hắn rỉ máu, màu tím đen!


"Ngươi trúng độc rồi!" Đáng chết! Trên đao của tên áo đen đó, vậy mà lại tẩm độc!

Chẳng trách lần này tên áo đen bị thương chạy trốn, Mộ Mục lại không đuổi theo.

Vừa rồi Mộ Mục chỉ là đang cố gắng chống đỡ, bàn về võ công, tên áo đen đó kém hắn rất nhiều, nhưng hắn không ngờ, trên đao của đối phương lại tẩm độc.

"Các ngươi mau...phụt!" Lời còn chưa nói xong, một ngụm máu tím đen đã trào ra từ môi Mộ Mục.

Chân hắn tê rần, quỳ một chân xuống.

Không phải Phượng Cửu Nhi và Tiểu Anh Đào không muốn đỡ hắn, mà là do thân hình của Mộ Mục thật sự là quá cao lớn, cao gần một mét chín, khí lực cường tráng, tuyệt đối không phải là thứ mà hai tiểu nha đầu cao một mét sáu mấy bọn họ có thể đỡ được.

Phượng Cửu Nhi lấy ngân châm từ trong tay nải mang theo bên người, tay nhấc kim lên rồi châm xuống, lập tức phong bế mấy đại huyệt trên người Mộ Mục.
Lại sử dụng thuật xoa bóp, ép ra không ít máu đen từ vết thương của Mộ Mục, cho đến khi máu của vết thương chuyển từ màu tím đen dần dần biến thành màu sẫm, mới dừng lại.

"Có phải tốt hơn rồi không?" Mắt Tiểu Anh Đào đỏ lên vội hỏi.

"Không phải, có một phần độc tố xâm nhập vào huyết mạch, nhất định phải có thuốc giải độc."

Nàng đỡ Mộ Mục, nhìn Tiểu Anh Đào: "Vùng núi này có rất nhiều dược thảo, ngươi nghe ta nói, học phương pháp ta vừa làm tiếp tục nặn máu cho hắn, ta đi tìm dược thảo." Không đợi Tiểu Anh Đào đồng ý, nàng đứng dậy, nhanh chóng bước đi.