Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Chương 36




Edit: Thiên Ngân

Beta: Wall

Phú Vân Thành, cửa nha môn tri phủ lúc này vây quanh đông đảo bách tính đều muốn xem một chút, hôm nay tri phủ đại nhân có thể thẩm tra xử lí vụ án kia hay không.

“Không biết hôm nay kết quả như thế nào a!” Bách tính Giáp

“Còn có thể thế nào nha! Thẩm tra rõ sẽ không sao. Thẩm tra xử lí không rõ ràng thì rơi đầu chứ sao.” Bách tính Ất

“Ngươi nói hoàng thượng này cũng thật là, sao có thể bởi vì vì một vụ án mới một năm không có tra rõ liền hạ một đạo thánh chỉ dạng này đây? Như vậy hôm nay nếu làm rõ bản án này còn tốt. Nếu thẩm không rõ, như vậy một nhà tri phủ đại nhân không phải đều không giữ được đầu sao?” Bách tính Bính

“Đúng vậy a, tri phủ đại nhân chính là một quan tốt mà nha! Lúc trước cũng bởi vì không chịu tùy tiện dùng hình đối với nghi phạm mới kéo đến hiện tại còn không có tìm ra hung thủ là ai.” Bách tính Ất

“Vì sao a?” ~Bách tính Giáp

“Còn có thể vì sao? Đương nhiên là sợ vu oan giá hoạ, phán sai án chứ sao.” Bách tính Bính

“Ai! Hi vọng lần này lão thiên có thể giúp tri phủ đại nhân một chút, để tri phủ đại nhân hôm nay có thể thẩm rõ vụ án này, nếu không, Phú Vân Thành chúng ta liền thiếu một vị quan tốt a! “ Bách tính Ất

“đĐúng vậy đúng vậy....” Bách tính Giáp cùng Bách tính Bính phụ họa nói.

“Như Băng tỷ tỷ, xem ra tri phủ đại nhân vẫn là vị quan tốt, không tệ a! Cũng không biết là dạng án gì mà khó như vậy, đã thẩm lâu rồi cũng thẩm không ra kết quả.” Mạnh Hiểu Dư lúc này đứng giữa đông đảo dân chúng vây xem, nghe thấy nội dung mấy vị dân chúng nói liền quay đầu nói với Hàn Như Băng đứng phía sau mình.

“Ân ta cũng có chút hiếu kỳ nữa nha!” Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư mang gương mặt tươi cười, Hàn Như Băng cười lại ôn nhu nói.

“Như Sương tỷ tỷ thì sao?” Mạnh Hiểu Dư lại nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Hàn Như Sương đứng bên trái mình.

“Ân quả thật có chút hứng thú “ Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư mang khuôn mặt tươi cười chuyển hướng sang mình, Hàn Như Sương hơi cong khóe miệng nói ra.

Hàn Như Sương vừa dứt lời, không biết trong đám người vây xem ai hô lớn một tiếng “Mau nhìn mau nhìn, tri phủ đại nhân ra rồi.” Lúc này dân chúng vây xem đứng trước cửa nha môn tri phủ đều ngưng lại việc nhỏ giọng nói chuyện phiếm, ngược lại đều nhìn về phiá đại đường nha môn. Sau khi Mạnh Hiểu Dư nghe lời kia cũng nhìn lên công đường thì nhìn thấy, từ bên phải công đường, sau tấm bình phong, xuất hiện một vị nam tử trung niên trên người mặc quan phục màu lam, đầu đội ô sa, thân hình không mập không ốm, ngũ quan phổ thông không quá mức đặc biệt, trên cằm có một chút râu, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, bên cạnh hắn còn có một vị khác, mặc quan phục đỏ thẳm, đầu đội ô sa, dáng người hơi béo, khuôn mặt hiền lành, trên cằm cũng có một chùm râu, bất quá dài hơn một chút so với vị mặc quan phục màu lam bên cạnh hắn, là lão giả khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi.

Chỉ thấy sau khi nam tử mặc quan phục màu lam đi vào công đường liền ôm quyền bái vị mặc quan phục màu đỏ bên cạnh hắn. Sau đó đi tới vị trí chủ tọa trên công đường ngồi xuống, còn vị lão giả mặc quan phục đỏ thì ngồi ở vị trí phiá dưới, bên tay phải của hắn.

Nhìn đến đây, Mạnh Hiểu Dư cũng đoán được. Người mặc quan phục màu lam ngồi ở vị trí chủ tọa trên công đường là tri phủ đại nhân Phú Vân Thành. Mà vị lão giả mặc quan phục đỏ ngồi phía bên phải hẳn là Tuần phủ đại nhân triều đình phái tới để xem phán xét.

Theo tri phủ đại nhân kêu một tiếng “Thăng đường” bọn nha dịch đứng hai bên công đường liền hô lên “Uy vũ “, sau khi hô “Uy vũ” xong, tri phủ lại hô một tiếng “Mang nghi phạm ra” liền có hai nha dịch mang hai nữ một nam đi vào công đường, quỳ gối trên công đường.

Bởi vì ba tên nghi phạm từ khi đến công đường vẫn đưa lưng về phía Mạnh Hiểu Dư. Cho nên Mạnh Hiểu Dư căn bản không nhìn thấy hình dạng ba người kia là thế nào, việc này khiến Mạnh Hiểu Dư không thỏa lòng hiếu kỳ, có chút thất vọng.

Lúc nội tâm Mạnh Hiểu Dư đang rầu rĩ không nhìn thấy hình dạng ba tên nghi phạm ra sao liền bị một tiếng “Lão đại” cắt đứt nội tâm xoắn xuýt, khi Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói đó, giọng nói đó đã tới bên cạnh.

“Lão đại, thực sự là ngươi a!” Lý Cao Thăng vừa chen qua người bên cạnh, hét lên với Mạnh Hiểu Dư đứng không xa trước mặt hắn.

Khi Mạnh Hiểu Dư thấy rõ người gọi nàng là lão đại thì lập tức thốt lên “Không phải là tên điên não tàng kia sao?” Sau khi nói xong, Mạnh Hiểu Dư mới phát giác được nói như vậy không đúng, vì vậy lập tức đổi giọng nói “Ngươi không phải là đại công tử Lý Cao Thăng của tri phủ sao?”

“Chính là ta, lão đại ngươi hôm nay cũng tới nhìn cha ta thẩm án?” Lúc này Lý Cao Thăng đã chen qua đám người, đứng bên phải Mạnh Hiểu Dư.

“Ân. Ngươi cũng đến xem tri phủ đại nhân thẩm án a!” Mạnh Hiểu Dư nhìn Lý Cao Thăng đứng bên cạnh mình một chút, sau đó lại quay đầu nhìn về phía ba người bị tình nghi lúc này đã ầm ĩ trên công đường.

“Đúng vậy a, nếu như hôm nay cha ta thẩm không ra phạm nhân là ai, một nhà chúng ta đều bị mất đầu.” Lý cao thăng nói đến đây, giọng nói có chút chán nản.

Nghe được giọng nói chán nản của Lý Cao Thăng, Mạnh Hiểu Dư chuyển ánh mắt đến trên người Lý Cao Thăng. Nhìn thấy khuôn mặt Lý Cao Thăng mang theo chút tuyệt vọng, Mạnh Hiểu Dư an ủi: “Đừng chán nản như vậy, nói không chừng hôm nay tri phủ đại nhân có thể làm rõ bản án thì sao!”

“Không thể nào, từ ngày vụ án này phát sinh, cũng không biết cha ta đã thẩm bao nhiêu lần, hơn nữa còn đi tìm những quan viên địa phương khác đến giúp đỡ thẩm tra qua, thế nhưng đều không có thẩm ra kết quả. Mà cha ta lại không nguyện ý tuỳ tiện dùng đại hình đối với nghi phạm, cho nên ta đoán chừng hôm nay cũng rất khó thẩm rõ ràng.” Ngữ khí của Lý Cao Thăng vẫn sa sút như cũ nói.

“Tri phủ đại nhân chưa một lần dùng hình đối với ba nghi phạm sao?”

“Cũng không phải chưa bao giờ dùng qua, lúc mới bắt đầu dùng qua một hai lần. Thế nhưng vẫn không thẩm ra được gì, ngược lại còn có một nghi phạm xém chút chết vì đại hình, cho nên từ đó về sau cha ta không dùng đại hình đối với ba người kia nữa.”

Nghe Lý Cao Thăng nói, lại nhìn biểu lộ Lý Cao Thăng mang theo chút tuyệt vọng, Mạnh Hiểu Dư thấp giọng nói: “A ~ ra là vậy! Kỳ thật... Ta có một biện pháp, có lẽ có thể thẩm ra hung thủ là ai.”

Lời này vừa nói ra, hai tỷ muội Hàn Như Băng đều nhìn Mạnh Hiểu Dư. Lý cao thăng càng kích động kéo tay Mạnh Hiểu Dư, nắm thật chặt, giọng nói có chút run rẩy, lắp ba lắp bắp hỏi:“ Lão... lão... Lão đại, ngươi... ngươi vừa... vừa rồi nói cái gì?”

Nhìn thấy Lý Cao Thăng cầm tay Mạnh Hiểu Dư. Mặt Hàn Như Băng trong nháy mắt đen lại, mà mặt Hàn Như Sương thì lạnh xuống như băng sơn, nhanh chóng rút tay Mạnh Hiểu Dư từ trong tay Lý Cao Thăng ra.

Nhìn thấy khuôn mặt băng sơn của Hàn Như Sương trong nháy mắt xuống đến âm mười mấy độ, Mạnh Hiểu Dư thoáng nuốt một chút nước bọt, trong lòng nghĩ đến “Bao lâu rồi mình không có nhìn thấy khuôn mặt băng sơn của Như Sương tỷ tỷ, giống như từ sau đêm đó, Như Sương tỷ tỷ luôn dùng khuôn mặt ôn hòa, miệng cười ôn nhu với mình.” Nghĩ tới đây Mạnh Hiểu Dư lại quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng, mặt Hàn Như Băng cũng đen lại. Lại một lần nữa nuốt nước miếng một cái, sau đó ở trong lòng mắng Lý Cao Thăng một trận “Tên điên não tàng nhà nươi, ngươi có kích động cũng không thể kéo tay của ta a! Không biết bản cô nương là người có lão công sao? Mà lại còn là hai lão công giống như đại thần đứng ở bên cạnh ta. Tên điên não tàng nhà nươi, dám ngay trước mặt hai đại thần kéo tay của ta. Chính ngươi muốn chết cũng đừng lôi kéo ta a!...”

===========================================

Có mùi thịt ('∀`*)

Vote nhiều thì có thịt ăn sớm. Hắc hắc...

( ̄▽ ̄)

Sẵn tiện pr bộ mới trên BGT.bachgiatrang.com/showthread.php?t=4275