Hàn Như Băng lúc này đã kinh ngạc không biết nên nói cái gì cho phải. Nhìn lúc này tiểu gia hỏa đang đánh bộ quyền pháp kia, Hàn Như Băng đơn giản không dám tin vào hai mắt của mình. Quay đầu nhìn muội muội bên cạnh mình cũng đang kinh ngạc. Hiển nhiên nàng cũng không quá tin tưởng, tiểu gia hỏa có thể đánh ra quyền pháp tinh diệu như thế.
Đêm qua bởi vì Hàn Như Băng xử lý một số việc trong Cung, nên cũng không về khách điếm. Cho nên sau khi nàng xử lý xong mọi chuyện cần thiết, cũng bàn giao việc cần làm cho một số nội thất đệ tử trong Cung. Trời đã có chút có chút sáng lên, trên đường về khách điếm, Hàn Như Băng gặp Hàn Như Sương tìm nàng. Hàn Như Băng đơn giản nói nguyên nhân một đêm mình không về khách điếm lần cùng muội muội nhà mình. Hai người liền cùng nhau đi về phía khách điếm đang ở. Khi hai nàng trở lại phòng ở khách điếm, cũng không nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bình thường trong thời gian này hẳn là còn ở ôm chăn mền, nằm ngáy o o.
Hai người cảm thấy vô cùng kỳ quái, sớm như vậy, tiểu gia hỏa sẽ đi đâu đây? Vì vậy Hàn Như Băng tìm điếm tiểu nhị hỏi thăm. Khi điếm tiểu nhị nói với mình cùng muội muội tiểu gia hỏa đi ra đình viện phía sau khách điếm, lúc này hai người cũng đi ra đình viện phía sau khách điếm. Khi đi tới đình viện, lúc nhìn thấy tiểu gia hỏa đang luyện kiếm, Hàn Như Băng cùng muội muội nhà mình Hàn Như Sương, cũng không đi đến quấy rầy, mà là đứng ở một bên xa xa nhìn xem.
Trong lúc các nàng trông thấy tiểu gia hỏa phi thường vụng về luyện kiếm pháp nhập môn sơ cấp, hai người đều không hẹn mà cùng cong cong khóe miệng. Khi Hàn Như Băng nhìn thấy muội muội nhà mình không còn lạnh mặt, ngược lại có chút tươi cười, nụ cười khóe miệng Hàn Như Băng cũng trở nên rực rỡ hơn. Đồng thời, trong lòng cũng nghĩ: “Tiểu gia hỏa thật đúng là rất lợi hại a! Cư nhiên có thể hòa tan khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi của muội muội nhà mình.
Ngay lúc Hàn Như Băng còn đang suy nghĩ tiểu gia hỏa cư nhiên có thể hòa tan băng sơn muội muội nhà mình, lơ đãng giương mắt, liền thấy tiểu gia hỏa không biết lúc nào đã ngừng luyện kiếm. Ngược lại đứng ở nơi đó, mặt lộ vẻ ghét bỏ, cái miệng nhỏ chu lên không biết đến đang lầm bầm lầu bầu cái gì. Bất quá coi như cách có chút xa, không nghe rõ tiểu gia hỏa lẩm bẩm cái gì. Nhìn dáng vẻ tiểu gia hỏa chu miệng, mặt ghét bỏ, Hàn Như Băng đại khái cũng có thể đoán được, khẳng định tiểu gia hỏa lại đang oán giận kiếm pháp nhập môn lão tiền bối “Mễ Cửu” dạy nàng, khó luyện không nói, hơn nữa tư thế lại còn rất khó coi.
Thấy sau khi Mạnh Hiểu Dư oán trách một lúc, tựa như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên vỗ tay một cái, lại bắt đầu hưng phấn nói một mình, thế nhưng không bao lâu lại thấy được tiểu gia hỏa giống như nghĩ tới chuyện thương tâm gì mà rơi nước mắt.
Trong nháy mắt nhìn thấy quanh thân tiểu gia hỏa đều bị cảm xúc bi thương bao phủ. Lại nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng che kín nước mắt, Hàn Như Băng cảm thấy trong lòng của mình hung hăng đau đớn một chút. Nàng rất muốn lập tức đến trước mặt tiểu gia hỏa, ôm tiểu gia hỏa vào trong ngực an ủi một phen. Thế nhưng nàng lại lập tức ngăn trở ý nghĩ xúc động của mình, đồng thời cũng đưa tay kéo Hàn Như Sương đã nhấc chân chuẩn bị đi về phía tiểu gia hỏa lại. Thấy muội muội nhìn mình bằng ánh mắt nghi vấn, Hàn Như Băng cũng không trả lời gì, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó lại chuyển hướng ánh mắt về phía tiểu gia hỏa lúc này đang khóc thút thít.
Hàn Như Sương nhìn tỷ tỷ giữ chặt m ình, cái gì cũng không nói, chỉ lắc đầu. Vì vậy lại chuyển dời ánh mắt đến trên người Dư Nhi đang khóc thút thít. Mặc dù có chút không hiểu, nhưng không có động nữa. Chỉ là cùng tỷ tỷ nhà mình chuyển ánh mắt đến trên người Mạnh Hiểu Dư đang khóc thút thít.
Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư rơi lệ, trong lòng của hai người đều rất không thoải mái. Hai tay để ở bên người đều thật chặt nắm thành quyền đầu.
Cũng may Mạnh Hiểu Dư khóc một hồi, lại giống như nghĩ tới điều gì. Sau khi lầm bầm hai tiếng liền lấy tay lau khô nước mắt. Sau đó nhắm mắt lại, không biết suy nghĩ cái gì. Sau đó lúc mở mắt lần nữa, cảm xúc bi thương lúc trước đã không thấy bóng dáng, đổi lại thần thái phi thường bình thản.
Thay đổi nhanh chóng như vậy kém chút khiến hai tỷ muội Hàn Như Băng xa xa đứng ở một bên phản ứng không kịp. Nhưng mà càng làm cho hai tỷ muội Hàn Như Băng giật mình là, sau khi Mạnh Hiểu Dư thay đổi cảm xúc. Liền bắt đầu múa một bộ kiếm pháp tinh diệu các nàng chưa từng thấy qua, sau khi Mạnh Hiểu Dư múa xong bộ kiếm pháp tinh diệu kia. Các nàng lại trông thấy Mạnh Hiểu Dư buông kiếm, bắt đầu đánh một bộ quyền pháp tinh diệu phi thường giống bộ kiếm pháp kia.
Sau khi Mạnh Hiểu Dư quên mình, đánh xong trọn vẹn Thái Cực Quyền. Liền cảm giác được bụng có chút đói. Vì vậy liền quay người chuẩn bị đi về đại đường khách điếm, chuẩn bị đi ăn điểm tâm.
Mạnh Hiểu Dư vừa xoay người, liền nhìn thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng ngu ngơ đứng một bên. Vì vậy liền hưng phấn hô các nàng một tiếng, sau đó bước nhanh về phía các nàng.
Hai tỷ muội Hàn Như Băng bị một tiếng “Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ” của Mạnh Hiểu Dư hô tỉnh táo lại. Vì vậy hai người đồng thời lộ ra một nụ cười thản nhiên về phía Mạnh Hiểu Dư đang đi về phía các nàng.
Hàn Như Băng đưa tay nhéo nhéo mặt Mạnh Hiểu Dư. Sau đó nói: “Tiểu gia hỏa đói bụng không? Chúng ta đi ăn điểm tâm đi!”
“Ân, có chút đói bụng“. Mạnh Hiểu Dư nhẹ gật đầu, đáp lời Hàn Như Băng. Sau đó lại tựa như nghĩ tới điều gì, hỏi hai tỷ muội Hàn Như Băng: “Như Băng tỷ tỷ, tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ tới lúc nào a?”
“Được một lúc.” Hàn Như Băng cười đáp.
“Ai...thật sao? Vậy tại sao trước đó ta không phát hiện các tỷ nha?” Mạnh Hiểu Dư có chút kinh ngạc hỏi.
“Có thể là Dư Nhi không có chú ý đi!” Thấy vẻ mặt đáng yêu kia của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương trả lời. Sau đó nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Tiểu gia hỏa, bộ quyền pháp vừa rồi nàng đánh, còn có bộ kiếm pháp trước đó. Vì cái gì lúc trước ta không thấy nàng luyện qua đây? Mà võ công tinh diệu lợi hại như vậy, là ai dạy nàng?” Hàn Như Băng đặc biệt hiếu kỳ, tiểu gia hỏa này ngay cả một bộ kiếm pháp nhập môn, luyện rất lâu cũng không biết luyện. Vì cái gì lại có thể vô cùng thuần thục múa ra một bộ kiếm pháp tinh diệu như vậy. Hơn nữa sau đó còn đánh ra một bộ quyền pháp cũng tinh diệu như vậy.
“Tỷ nói là Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm sao?” Nghe Hàn Như Băng hỏi, Mạnh Hiểu Dư có chút không xác định hỏi lại. Bởi vì trong nhận thức của Mạnh Hiểu Dư, Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm chỉ là một loại thể thao có thể cường thân kiện thể mà thôi. Hoàn toàn chẳng liên quan đến mấy thứ võ lâm tuyệt học dùng để giết người đánh nhau kiêm luôn PK* gì hết? Vì vậy lúc nghe Hàn Như Băng nói kiếm pháp cùng quyền pháp vô cùng tinh diệu, không thể không hỏi trước xem nó có phải là Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm hay không.
“Nguyên lai hai bộ võ công kia gọi là Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm a! Không biết võ công tinh diệu tuyệt luân như thế là tiểu gia hỏa học từ đâu nha?”
“Ha ha ha Như Băng tỷ tỷ khẳng định sai lầm, Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm này chỉ là thể thao gia gia dạy cho ta, dùng để rèn luyện thân thể thôi. Võ công tinh diệu tuyệt luân theo như tỷ nói thì căn bản kém cách xa vạn dặm mà!” Sau khi Mạnh Hiểu Dư xác thực Hàn Như Băng nói chính là Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm, liền cười cùng Hàn Như Băng giải thích.
“A, vậy sao?” Sau khi nghe Mạnh Hiểu Dư giải thích, Hàn Như Băng có chút nghi ngờ hỏi.
“Đương nhiên là vậy a! Lại nói, trên thế giới làm sao lại có loại võ công giống như Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm, chậm rãi lại yếu ớt, hơn nữa thoạt nhìn một chút lực công kích đều không có chứ!” Mạnh Hiểu Dư đương nhiên trả lời nghi vấn của Hàn Như Băng.
Nhìn thấy bộ dáng của Mạnh Hiểu Dư làm sao cũng không tin võ công Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm mình vừa mới luyện là hai loại võ công phi thường lợi hại mà phi thường tinh diệu. Hàn Như Băng liền nghĩ đến: “Xem ra tiểu gia hỏa này cũng không rõ đạo lý 'Lấy nhu thắng cương, lấy tĩnh chế động a!' Lúc tiểu gia hỏa luyện Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm, mặc dù bề ngoài nhìn như chậm chạp bất lực. Kì thực uy lực vô tận, chiêu chiêu đan xen, vòng vòng tương hỗ, liên miên bất tuyệt.” Nghĩ tới đây, Hàn Như Băng còn dự định mở miệng nói cho tiểu gia hỏa, Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm chậm rãi, yếu ớt hơn nữa thoạt nhìn không có một chút lực công kích trong miệng nàng, chính là võ lâm tuyệt học hiếm thấy đương thời. Chỉ là nàng mới vừa vặn há mồm, ngay cả một chữ cũng còn chưa kịp nói ra, liền bị Mạnh Hiểu Dư cắt ngang.
“Như Băng tỷ tỷ, chúng ta cũng không cần thảo luận loại chủ đề nhàm chán này có được hay không. Ta sắp chết đói rồi, chúng ta đi ăn điểm tâm trước có được hay không? Nếu như tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ cảm thấy hứng thú với Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm, lần sau ta chỉ cho các tỷ! Chúng ta đi ăn cơm trước có được hay không?” Mạnh Hiểu Dư nói xong, vuốt vuốt cái bụng đói đến xẹp lép của mình, giả bộ đáng thương nhìn hai tỷ muội Hàn Như Băng.
Thấy Mạnh Hiểu Dư bĩu môi cùng biểu lộ nũng nịu trên mặt, Hàn Như Băng lại đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của Mạnh Hiểu Dư, vừa cười vừa nói: “Được, chúng ta đi ăn điểm tâm đi!”
Mà Hàn Như Sương thì trực tiếp dắt tay Mạnh Hiểu Dư, đi về phía khách điếm.
================== đường phân cách ===================
Trên đường cái tấp nập.
“Oa.... Đường nhân* này thật xinh đẹp a! Đại thúc, ta muốn đường nhân này, bao nhiêu tiền?” Lúc này, Mạnh Hiểu Dư tay phải cầm một chuỗi hồ lô đường, đứng trước một sạp đường nhân, chỉ vào một đường nhân vô cùng xinh đẹp, nói với lão bản của sạp.
*đường nhân: đồ chơi/hình nhân làm bằng đường có hình thù những nhân vật
“Năm văn tiền một cái” Nam tử trung niên bán đường nhân cười ha hả nói với Mạnh Hiểu Dư.
“Được, cho ta một cái” Mạnh Hiểu Dư nói xong cũng từ trong túi móc ra năm đồng tiền, đưa cho nam tử trung niên. Sau đó cười hì hì tiếp nhận đường nhân từ tay nam tử trung niên. Liếm một cái, lập tức cười đến híp cả mắt nói: “Rất ngọt a! Tạ ơn đại thúc.” Sau đó liền quay người tiếp tục đi dạo.
Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư đi ở phía trước, tay trái tay cầm một đường nhân, tay phải cầm một chuỗi hồ lô đường ăn vui vẻ. Ở trong lòng buồn cười nghĩ: “Tiểu gia hỏa này không phải vừa mới ăn xong điểm tâm không bao lâu sao? Sao bây giờ còn có thể ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy? Có đôi khi thật đúng là bội phục sức ăn của tiểu gia hỏa, lúc ăn điểm tâm rõ ràng ăn nhiều như vậy. Hiện tại cư nhiên còn có bụng ăn những đồ ăn vặt kia.” Nghĩ tới đây, Hàn Như Băng lại nhìn Mạnh Hiểu Dư đi ở phía trước, vui vẻ ăn, thỉnh thoảng nhìn đông nhìn tây, đi dạo đến vui vẻ
Lại quay đầu nhìn thoáng qua muội muội mặt lạnh đi bên cạnh mình. Cùng một vị nữ giả nam trang khác, trên mặt mỉm cười, nhìn tiểu gia hỏa. Hàn Như Băng nhẹ nhàng thở dài.
Ngay lúc Mạnh Hiểu Dư vừa dạo phố, vừa ăn vặt đến vui vẻ thì thấy phía trước cách đó không xa có một đám người vây quanh một vòng lớn, không biết đang làm gì. Vì vậy người có lòng hiếu kỳ phi thường nặng như Mạnh Hiểu Dư liền dự định đi qua nhìn một chút.
Khi Mạnh Hiểu Dư đến gần đám người, cũng chen vào bên trong, nàng nhìn thấy một màn phi thường cẩu huyết lại thường xuyên xảy ra trong tiểu thuyết võ hiệp. Đó chính là một nam tử ăn mặc hoa lệ, nhưng tướng mạo lại phi thường hèn mọn, không biết là phú nhị đại* hay là quan nhị đại*, mang theo một đám nô tài chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng* phía sau hắn, đang đùa giỡn một nữ tử nhà lành nhu nhược rất xinh đẹp.
*quan nhị đại: con quan
*phú nhị đại: con nhà giàu
*ám chỉ những tên phách lối trong “địa bàn” của mình
“Nhưng phàm là một người bình thường có tinh thần hiệp nghĩa, lúc gặp phải loại chuyện như vậy. Phần lớn đều vào lúc này nhảy ra, sau đó hô to một tiếng “Dừng tay” sau đó sẽ là một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Thế nhưng mà, Mạnh Hiểu Dư là một người có tinh thần hiệp nghĩa, nhưng nàng lại không tính là một người bình thường. Sau khi nàng nhìn thấy tình cảnh này, đầu óc lập tức nổi lên một câu, thuật ngữ chuyên môn phi thường kinh điển mạng. Vì vậy nàng liền duỗi ra tay phải lúc này còn nắm chặt cây kẹo hồ lô đã bị nàng ăn ba viên còn lại hai viên, chỉ vào nam tử tướng mạo phi thường hèn mọn, lớn tiếng thốt lên một câu: “Cầm thú, mau buông cô nương kia ra, ta đến!!!
============================================
Thấy vote ta - nàng nhiều nên để ta - nàng nhé ^^