Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 64




Một đêm dài không ngủ, trên trời sấm vẫn cứ vang, mưa tuy không lớn nhưng cũng đủ làm chìm đắm lòng người, những cơn đau lan tỏa ngày một lớn, Đan Vân Sơ nhìn ra ngoài của sổ, trời đã dần sáng hẳn, mưa cũng bắt đầu ngừng rơi, nước mắt cũng ít lại, thậm chí là không còn chảy xuống nữa.
Em ấy hẳn rất hận mình, cả đời cũng không tha thứ cho mình, em ấy không phải là loại người dễ dàng tha thứ cho người khác, giờ khắc này Đan Vân Sơ cảm thấy mình như đang nuốt phải một con dao, lục phủ ngũ tạng đau nhói, mình lúc này đau đớn như vậy, thì kia Tiểu công chúa không phải đang đau đớn gấp bội sao?
"Vân Sơ, ba có làm bữa sáng cho con, con lại đây ăn một chút đi, con đã đứng một đêm rồi." Đan Kỷ Cương đau lòng nói với con gái mình, đứa con gái này luôn lấy mình làm trung tâm, luôn là đem trái tim mình giấu ở một sâu nhất, không dễ dàng yêu một người, nhưng nếu yêu thì chính là sẽ yêu một đời, nay bỏ Tiểu công chúa, Đan Kỷ Cương sợ nàng sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại.
"Cơm nước xong, ba hãy trở về bên mẹ, trong hơn hai mươi năm nay, đây không phải là lần đầu tiên ba ở xa mẹ sao, mẹ sẽ lo lắng đấy." Đan Vân Sơ nghe lời cầm lấy bát cơm ăn vài muỗng nặng nề, ba ba vẫn còn đang áy náy, nếu người kia cũng bị tổn thương, thì thà chọn càng ít người bị tổn thương càng tốt, tưởng rằng nước mắt đã khô nhưng vẫn không kìm được rơi xuống chén, bỏng đến tâm Đan Kỷ Cương đau rát.
"Vân Sơ, con đi tìm Tiểu công chúa đi, mẹ con bên kia, ba sẽ nghĩ biện pháp." Gương mặt Đan Kỷ Cương lộ ra một nụ cười, hắn là một người cha, tuyệt đối không thể để con gái mình cả đời thống khổ, mặc dù căn bản là hắn không có biện pháp nào.
"Ba, không kịp nữa rồi, ba trở về với mẹ đi, con khóc hết một ngày, sẽ không làm ba lo lắng nữa, vết thương sâu cách mấy cũng sẽ lành, con sẽ lành, Tiểu công chúa cũng sẽ lành, chẳng qua là cần thời gian mà thôi." Đan Vân Sơ lau một ít nước mắt, lại lộ ra một tia mỉm cười, nụ cười xinh đẹp như xưa.
"Vân Sơ..." Đan Kỷ Cương cầm lấy đồ đạc của mình rồi xoay người rời đi, giờ phút này sợ là con bé không muốn gặp lại mình.
Ba, thật xin lỗi, con không muốn làm cho ba khổ sở cùng lo lắng, nhưng thật sự là con bây giờ rất đau khổ, con chỉ cần thời gian để hổi phục tâm tình. Đan Vân Sơ trốn vào phòng vẽ tranh, đem phòng vẽ tranh đóng của lại, ngẩn ngơ trong đó hai ba ngày, tựa hồ muốn đem mình hành hạ đến chết.
Cả đời này, chỉ có một người duy nhất có thể đem cô đả thương đến tuyệt vọng như thế.
Diệp Tuyền Vũ vô cùng khó khăn mở mắt, nàng không biết mình hôn mê bao lâu, nhưng nàng cảm giác mình ở trong mộng đã chết vô số lần, mỗi một giấc mộng đều đau thấu tâm, nàng cảm giác tim mình trống rỗng, như đã chết, sau này sẽ không vì người kia mà động tâm nữa, không gặp lại nữa!
Chẳng qua là xác định lại một lần, nàng có thể hoàn toàn không tha thứ cho người kia nữa. Chẳng phải là tâm đau khổ giãy dụa trước khi chết hoàn toàn sao?
"Chị không đi sao?" Đông Phương Thấm Tuyết nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Đan Vân Sơ, phòng tranh của Đan Vân Sơ bây giờ thoạt nhìn vô cùng hỏng bét.
Đan Vân Sơ lắc đầu: "Thấm Tuyết, mấy ngày này đi cùng với tôi diễn thêm một vài cảnh nữa, sau đó kết thúc."
"Có thể không diễn nữa được không?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi, kịch vui này, cô không thể diễn nổi nữa rồi.
"Chỉ một lần cuối, đã đến nước này, tôi không còn đường thoái lui." Một Đan Vân Sơ luôn luôn cao ngạo bây giờ lại lộ ra một chút yếu đuối, Đông Phương Thấm Tuyết có chút đau lòng, Đông Phương Thấm Tuyết đối với người dễ bị tổn thương không thể miễn dịch, giống như ba năm trước đây, thấy Đan Vân Sơ khóc một màn kia, mới làm cho tâm cô rung động.
"Được, chỉ một lần cuối." Cô cũng sợ thấy bộ dạng yếu đuối của Diệp Tuyền Vũ, như vậy sẽ làm cho cô đau lòng.
Đan Vân Sơ gật đầu, cô không biết mình còn có thể cầm cự thêm bao lâu nữa trước khi ngã quỵ.
Sắc mặt Đan Vân Sơ phi thường kém, cô trang điểm để che dấu vẻ mặt tiều tụy, như cũ vẫn xinh đẹp chói mắt.
Tiểu công chúa là ngu ngốc sao? Em ấy đa nghi như vậy, lại không chú ý chính mình lại sơ hở chồng chất đến thế. Khu nhà này, đâu có nhiều xe tốt, mặc dù là đổi xe, nhưng cũng không chịu đổi chiếc xe bình dân một chút, không phải là nói rõ rồi sao, sao em ấy vẩn chưa hoàn toàn bỏ hết hy vọng ? Ngu ngốc, Đan Vân Sơ mắng một tiếng, tim lại nhói lên một cái.
Đan Vân Sơ cầm tay Đông Phương Thấm Tuyết, vừa nói vừa cười, nhìn người kia với ánh mắt ngọt ngào, cây rơm cuối cùng cũng cháy mất, gương mặt tái nhợt của Diệp Tuyền Vũ giương lên một tia cười nhạo, vốn hi vọng đó là một vở kịch, bất quá là chính mình lừa dối mình mà thôi.
"Cho xe chạy đi!" Khuôn mặt tái nhợt của Diệp Tuyền Vũ lại càng thêm nhợt nhạt, không còn chút sắc huyết nào, nhưng nụ cười quỷ dị vẫn lưu lại trên mặt, rốt cuộc là tâm đã hoàn toàn chết.
"Chị đang nhìn cái gì?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi.
"Rốt cục cũng diễn xong, tôi không nghĩ tới là hiện tại vẫn có thể diễn xong, Thấm Tuyết, lòng tôi có phải rất lạnh hay không?" Đan Vân Sơ nhìn chiếc xe chạy đi, cho đến khi khuất mất, tâm cũng theo đó mà mất đi một khối.
"Em chỉ là sợ chị hối hận." Nếu là lãnh, thì làm sao có thể đem mình hành hạ đến chật vật như vậy đây?
"Em ấy rốt cuộc là hoàn toàn hết hy vọng, sẽ không tới nữa..." Đan Vân Sơ tự lẩm bẩm nói, rốt cuộc là hoàn toàn xong, cũng tốt, sau này mỗi người một cuộc sống, không ai thiếu ai, từ đó người yêu cũng như một người đi đường, một người xa lạ . . .
-------------------------

Một năm sau

"Dan, một họa sĩ người Hoa trẻ tuổi nhất có thể tỏa sáng ở Châu Âu, các tác phẩm được đánh giá rất cao, Dan từ nhỏ chính là thiên tài, tài hoa hơn người..." Các mặt báo tuần san đều đưa tin, một nữ họa sĩ trẻ và tài năng trong một thời gian đã trở thành tâm điểm chú ý của giới báo chí và truyền thông. Là một trong số ít họa sĩ xinh đẹp, tuy chỉ một bức hình chụp bóng lưng, nhưng cái bóng lưng mê người này lại dẫn đến vô số mơ mộng viễn vông, dẫn đến càng nhiều người điên cuồng truy đuổi.
"Shit!" Đan Vân Sơ buột miệng mắng, một đại gia thần kinh tốn nhiều tiền mua một bức tranh của mình, thoáng cái đem mình làm cho mọi người đều biết, nghiêm trọng ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của mình.
"Dan, tôi có dự cảm, đây là lúc đỉnh cao sự nghiệp của chị, hiện tại nhận được mười lăm nhà báo muốn mời chị phỏng vấn, còn có hai mươi mấy thiếp mời dự tiệc của các giới thượng lưu..." Ann hưng phấn nói, một họa sĩ tài hoa hơn người cũng không phải kỳ quái, hơn nữa còn là một họa sĩ dung mạo xinh đẹp, quả thật như một cơn gió lớn, hơn nữa với khí chất của Đan Vân Sơ, đó cũng là điều dễ dàng.
"Không có hứng thú!" Đan Vân Sơ quả quyết cự tuyệt, tranh của mình nhận được ngày càng nhiều khẳng định, đó vốn là chuyện vui, nhưng lại không tìm được cảm giác thành công lúc ban đầu.
"Ngày mai Diệp tập đoàn cùng với Hán Uy tập đoàn chính thức tuyên bố kết thông gia, Diệp gia Diệp Tuyền Vũ đại tiểu thư cùng với Tần gia Tần Thiên đại công tử tháng năm đính hôn, hai tập đoàn lớn nhất trong nước thông gia với nhau, kích thích giá cổ phiếu hai tập đoàn liên tiếp lên cao. Ngoại giới suy đoán Diệp gia là có ý định phát triển thêm lĩnh vực mới nên mới dẫn đến cuộc hôn nhân này..." Tin tức vẫn còn đang đưa tin, Đan Vân Sơ có chút cảm giác hoa mắt, nếu Tiểu công chúa không muốn, thì không ai ép buộc được nàng, nhưng rõ ràng là nàng thích nữ, sao lại cùng cái tên đàn ông kia kết hôn?
"Tình nhân cũ kết hôn, không đành lòng à? Các ngươi khi đó vẫn ân ân ái ái, sao lại đột nhiên lại trở mặt? Trở mặt, coi như xong nha, có người thay thế tốt như tôi vậy, làm sao chị cứ chán ghét đây..." Ann bắt đầu than thở, thật ra nàng biết Đan Vẫn Sơ vẫn còn yêu cô gái đó, nhưng cô gái kia thoạt nhìn là biết yêu Đan Vân Sơ còn nhiều hơn, thế sao lại chia tay? Bất quá bây giờ nhìn cô gái trong tin tức, vẫn diễm lệ như xưa, thậm chí so với một năm trước còn hấp dẫn hơn rất nhiều, khuôn mặt bây giờ lại thêm chút lãnh, làm cho người khác không thể đến gần, giống như Đan Vân Sơ trước đây. Tựa hồ, Hỏa diễm công chúa trường thành thành Băng sơn nữ vương, Diệp Tuyền Vũ mê người như vậy làm cho Ann muốn thay lòng đổi dạ, bất quá Đan Vân Sơ cũng càng ngày càng mê người, trước đây là vô tâm mê người, hiện tại thì không thể nói đây là cảm giác gì, dù sao cũng là càng thêm mê người, hai người kia làm sao mà càng thay đổi lại càng mê người đây?
"Cô ấy thay đổi rất nhiều, tựa hồ trở nên càng hấp dẫn ánh mắt người khác, Dan chị trước đây tại sao lại nỡ chia tay đây?" Ann tò mò hỏi, lúc này mới phát hiện Đan Vân Sơ căn bản là không có nghe mình nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Tuyền Vũ trên TV, ánh mắt vô cùng lo lắng, vừa nhìn đã biết là còn rất yêu người ta.
"Em ấy gầy đi rất nhiều." Đan Vân Sơ tự lẩm bẩm nói, Tiểu công chúa trở nên không giống tiểu công chúa, Đan Vân Sơ cũng không biết hiện giờ mình có tư vị gì, chẳng qua là có cảm giác, thật sự không thể trở về như trước kia nữa. Nhưng vừa nghĩ tới Tiểu công chúa đính hôn với một tên đàn ông khác, tâm Đan Vân Sơ như thắt lại, tựa hồ nơi yếu đuối nhất của mình bị chạm vào, một vài giọt nước mắt yêu thương nhung nhớ rơi xuống.
Lam Vận mở TV, thấy tin tức của Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ ngược lại tốt hơn, có một cuộc sống vui vẻ, đường làm quan mở rộng, không có chút nào bị tình đả thương. Lam Vận có chút tức giận, Đan Vân Sơ mụ đàn bà chết tiệt này, đầu tiên là bỏ Tuyền Vũ sau đó từ bỏ Đông Phương, để Tuyền Vũ thống khổ tuyệt vọng như vậy, Đông Phương mặc dù không biểu hiện ra, nhưng cô biết, Đông Phương trong lòng nhất định cũng rất đau khổ, Lam Vận hận chết Đan Vân Sơ, thật sự mong muốn một tên vô danh tiểu tốt nào đó đâm chết ả kia, sao lại có một phụ nữ vô tâm như thế?
Thời điểm Lam Vân định đổi kênh, cô len lén nhìn Diệp Tuyền Vũ kế bên, cậu ấy thật giống như không có phản ứng gì trên mặt, thậm chí đôi mắt cũng không xuất hiện đôi ba tia xúc động, Diệp Tuyền Vũ là đã chết, chết từ thời điểm Đan Vân Sơ từ bỏ mình, không còn những cuộc gọi nửa đêm lúc ba giờ sáng, kéo mình đi đến quầy rượu uống say đến không biết gì nữa sau đó tức giận bất bình oán trách Đan Vân Sơ, không còn kéo mình đi sân banh chơi tenis, phát tiết tâm tình, Diệp Tuyền Vũ không còn nhắc đến Đan Vân Sơ, cậu ấy bây giờ tâm tình không còn hiện trên mặt, làm cho mình cũng không đoán ra trong lòng cậu ấy đang suy nghĩ cái gì.
Tin tức tiếp theo làm cho Lam Vận quên mất đổi đài.
"Cậu muốn cùng Tần Thiên đính hôn? Tại sao tớ chưa nghe cậu đề cập tới?" Lam Vận kinh ngạc hỏi, chuyện lớn như vậy, làm sao không cùng mình đề cập tới.
"Quan trọng sao?" Diệp Tuyền Vũ giọng nhạt hỏi lại, giống như chuyện uống nước, đó bất quá chỉ là chuyện bình thường.
"Cậu không yêu Tần Thiên, tại sao phải gả cho hắn?" Lam Vận khó hiểu hỏi.
"Yêu?" Diệp Tuyền Vũ cong miệng chế nhạo, "Cùng Hán Uy tập đoàn kết thông gia là trăm lợi mà không có một hại, Diệp tập đoàn đang hướng tới nền công nghiệp công nghệ cao, cần Hán Uy tập hoàn làm bàn đạp, hơn nữa cậu nói xem Tần Thiên có gì không tốt?" Diệp Tuyền Vũ hỏi ngược lại.
Lam Vũ nhìn nửa mặt của Diệp Tuyền Vũ, so với trước kia càng thêm buốt giá, thành thục rất nhiều, khó trách nói bị tình yêu tổn thương chính là chất xúc tác tốt nhất giúp phụ nữ trưởng thành, hiện tại Diệp Tuyền Vũ là lột xác quá thành công, nhưng là Lam Vận cảm giác vẫn thiếu một cái gì đó:"Tần Thiên tốt thì tốt, thế nhưng..."
"Nhưng cái gì? Sợ tớ không quên được Đan Vân Sơ sao?" Diệp Tuyền Vũ khiêu mi hỏi ngược lại, Lam Vận cho Đan Vân Sơ như một loại cấm kỵ, người này đã sớm loại bỏ trong nội tâm của mình.
Lam Vận kinh ngạc, Tuyền Vũ thế nào lại chủ động nhắc tới cái tên cấm kỵ này, đã nhắc tới thì rõ là không còn cấm kỵ nữa, thật là không để ý nữa sao?
"Tớ thật không hiểu, Đan Vân Sơ một cô gái hư hỏng như vậy, tại sao lại không bị báo ứng?" Lam Vận một nửa là dò xét, một nửa là thật sự đối với Đan Vân Sơ tràn ngập ác khí.
"Có cái gì tức giận? Không phải là tôi yêu cô, cô cũng không yêu tôi, kỳ thực mọi chuyện rất đơn giản. Cậu càng tức giận, chỉ chứng minh cậu càng đem cô ta nhớ đến, chỉ cần cậu không đem cô ta làm trọng yếu, thì cô ta nhất định sẽ không trọng yếu. Được rồi, thu hồi cái tinh thần trượng nghĩa của cậu đi, tớ cùng Tần Thiên đi ăn cơm, xế chiều còn có một cuộc họp." Diệp Tuyền Vũ đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lam Vận cũng vẫn là chưa bao giờ thay đổi, mười năm trước như vậy, mười năm sau vẫn là như vậy, một tấm lòng son cho tới bây giờ vẫn chưa thay đổi, nhưng mình chỉ trong một năm ngắn ngủi, liền hoàn toàn thay đổi, bất quá mình bây giờ cũng không có gì là không tốt, ít nhất cũng không ai có thể đả thương được nữa, trái tim đã vĩnh viễn đóng băng.
Diệp Tuyền Vũ nhìn ảnh phản chiếu trên cửa kính, như trước xinh đẹp câu hồn phách, ai nói không có một người sẽ không thể sống tốt được? Diệp Tuyền Vũ không phải như trước vẫn là đang sống tốt, Diệp Tuyền Vũ khóe miệng vung lên một tia cười lạnh lùng, không có gì là không vượt qua được.

Một trái tim dần ấm lên, một trái tim lại lạnh đi, nếu gặp lại thì sẽ là tình cảnh thế sẽ nào đây?.