Nữ Nhân Bất Phôi

Chương 108




"Vận, ngày mai theo tớ về ra mắt ba ba của tớ." Đông Phương Thấm Tuyết ôn tồn dúi đầu lên cổ Lam Vận, như nói mê một câu, làm Lam Vận thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Cái gì?" Lam Vận đột nhiên kinh ngạc hỏi.
"Cậu đã mang tớ về nhà, tớ tự nhiên cũng nên mang cậu về nhà ra mắt ba mẹ tớ." Đông Phương Thấm Tuyết thấy Lam Vận như muốn nhảy dựng lên, xem ra cậu ấy so với chính mình còn khẩn trương hơn, đáng đời, ai kêu cậu buổi sáng cười mình.
"Có phải hay không quá sớm đây? Có thể dời lại vài ngày được không?" Lam Vận vừa nghĩ tới ngày mai gặp phải cha mẹ, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tán, khẩn trương ngồi dậy hỏi Đông Phương Thấm Tuyết, cái thân hình xinh đẹp đỏ ửng, trần trụi bại lộ giữa không khí, làm Đông Phương Thấm Tuyết nhíu mắt nhìn.
"Cậu không muốn gặp ba mẹ tớ sao?" Đông Phương Thấm Tuyết không chút để ý hỏi.
"Đương nhiên không phải, tớ cao hứng còn không kịp, tớ sợ không chuẩn bị tốt, vạn nhất biểu hiện không tốt..." Không được, nàng phải cần chuẩn bị tốt một chút.
Đông Phương Thấm Tuyết che lại môi Lam Vận, dùng lực đem Lam Vận áp dưới người, sau đó nằm trên người Lam Vận ngủ, này so với nệm còn mềm mại hơn.
"Không có gì đáng ngại, Vận là một người ưu tú, ở đâu cũng đều có thể xuất sắc phát huy được trình độ." Đông Phương Thấm Tuyết cười nói, sau đó che lại môi Lam Vận, dùng lực đem Lam Vận áp dưới người mình, sau đó trọng tâm đều đặt trên người Lam Vận, hai thân thể mềm mại chặt chẽ niêm hợp cùng một chỗ, làm cho người ta thoải mái cực kỳ.
"Tuyết Nhi nói cho tớ một chút, ba ba của cậu là người như thế nào?" Lam Vận quan tâm hỏi, đã từng gặp qua mẹ của Tuyết Nhi, là một người ôn nhu, nhưng ba ba Tuyết Nhi, là chưa bao giờ gặp qua, cho nên Lam Vận có chút bất an.
"Ba của tớ ở mặt ngoài chủ nghĩa đàn ông rất lớn, kỳ thật ra là một người sợ vợ. Ông có thể đối với cậu sẽ có một chút ác ý, cậu cần kiên nhẫn nhiều một chút, ông nhất thời nửa khắc sẽ không tiếp nhận chúng ta, nhưng là có mẹ tớ đứng bên ủng hộ, vấn đề cũng không lớn, cho nên ngày mai cậu cứ gặp chiêu phá chiêu, tớ tin tưởng Vận cái gì đều cũng có thể giải quyết được... Ngoan, Vận không cần lo lắng, tớ hơi mệt, ngủ nào..." Đông Phương Thấm Tuyết nói liền một câu, sau đó vùi vào trước ngực Lam Vận, cứ như một cái nệm mềm mại, thoải mái đến làm cho Đông Phương Thấm Tuyết có chút buồn ngủ.
Lam Vận cười khổ, Tuyết Nhi là rất tin tưởng mình, nhưng vẫn là quá đánh giá cao mình, Lam Vận trong lòng là hoàn toàn không có đáy, cô cảm thấy giống như cái đêm trước khi quyết định thổ thộ năm xưa thực có chút khẩn trương, Lam Vận trong lòng như muốn nổ tung, Đông Phương Thấm Tuyết trái lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ, làm khó Lam Vận bất kể như thế nào đều ngủ không được, một mực suy nghĩ đến việc ngày mai phải gặp cha mẹ Tuyết Nhi.
Lam Vận ôm thân thể mềm mại của Đông Phương Thấm Tuyết, gần rạng sáng mới có hơi buồn ngủ.
Lam Vận vừa vào cửa, liền thấy chủ tịch tập đoàn Đông Phương, cũng chính là Đông Phương Hạo sắc mặt có chút khó coi, Liễu Nhân ngược lại thì đứng một bên cười vô cùng thiện ý cùng ôn nhu.
Đông Phương Hạo quan sát Lam Vận một chút, nhìn không ra một tia khẩn trương, trấn định tự nhiên, thật có vài phần khí phách, nhưng là rốt cuộc vẫn là một cô gái mảnh mai, làm sao có thể cùng con gái của mình ở cùng một chỗ đây?
Đông Phương Thấm Tuyết chỉ biết, mẹ đã nói với ba ba, Đông Phương Thấm Tuyết nắm tay Lam Vận, để truyền cho Lam Vận lòng tin, Lam Vận cũng nắm chặt tay Đông Phương Thấm Tuyết lại, ý bảo mình có thể ứng phó. Đông Phương Thấm Tuyết hơi hơi yên tâm, cô biết Lam Vận càng đến thời khắc mấu chốt, càng trấn định.
Đông Phương Hạo nhìn hai cô gái thân mặt nắm tay nhau, đã cảm thấy chướng mắt, thật sự là hoang đường, đứa con gái duy nhất của Đông Phương Hạo như thế nào lại là đồng tính, nếu không phải vợ tự nói với mình, hắn đánh chết cũng không tin, thật tốt nhỉ, chân trước mới vừa tự nói với mình, sau lưng liền lập tức dẫn người vào cửa, nghĩ đến đây, Đông Phương Hạo cảm giác có chút khí huyết không thông, Liễu Nhân kéo tay Đông Phương Hạo một chút, ý bảo không nên bày ra cái thái độ đáng ghét ấy, người tới là khách.
Đừng đứng cả thế, nhanh ngồi xuống nào!" Liễu Nhân nhiệt tình mà ôn nhu nói, xem ra ôn nhu của Đông Phương Thấm Tuyết là thừa hưởng từ Liễu Nhân.
Đông Phương Thấm Tuyết kéo Lam Vận ngồi cạnh mình, Đông Phương Hạo ngồi ở phía trên chủ tọa, Liễu Nhân thì lại ngồi phía bên phải Đông Phương Hạo.
"Cô là bạn gái của con gái ta?" Đông Phương Hạo lạnh giọng hỏi.
"Vâng, đúng vậy." Lam Vận thái độ dịu ngoan mà không tầm thường, thoạt nhìn cũng là một đứa nhỏ được giáo dưỡng tốt.
"Con không biết con cùng con gái của ta đều là cô gái sao?" Đông Phương Hạo tiếp tục bức bách hỏi.
"Biết, con yêu cậu ấy, không quan tâm đến giới tính của cậu ấy."
"Hừ, nếu các ngươi đều biết mình là cô gái, thì làm sao có thể trao cho con gái ta được một cái gia đình đầy đủ, làm thế nào để mang lại hạnh phúc tròn vẹn cho con gái của ta?"
"Ba ba, con luôn luôn chỉ thích con gái, con cũng không cảm thấy cùng cô gái ở cùng nhau thì không có gì là không hạnh phúc cả, nếu là con làm trái lương tâm cùng một người đàn ông nào đó kết hôn, con ngược lại sẽ thống khổ." Đông Phương Thấm Tuyết ôn nhu nói.
"Như thế nào hạnh phúc, bị người khác dòm ngó, lại không sinh được nhi đồng, các người cảm thấy như vậy là hạnh phúc sao?" Đông Phương Hạo hỏi.
"Chúng con sống cuộc sống của chúng con, một cuộc sống im lặng, con sẽ không làm quá để người khác chú ý đến, và có nhi đồng hay không thì đối với chúng con cũng không phải là chuyện trọng yếu." Đông Phương Thấm Tuyết như trước ôn nhu nói, cô biết ba ba ở phương diện này là truyền thống, cũng không dễ dàng bị thuyết phục.
"Không có con, không thể hầu hạ dưới gối , lúc về già cũng không có ai chăm sóc thì các ngươi gọi đó là hạnh phúc sao? Mấy năm nay, ta đem những thứ tốt nhất để cho ngươi, cái gì đều cũng sủng ái ngươi, ngươi không thích kế thừa gia sản, ta cũng không ép buộc ngươi, còn nghĩ đến sau này giúp ngươi tìm một con rể tài giỏi. Ba ba yêu thương ngươi, ngươi cũng luôn luôn là một đứa con nhu thuận, làm sao lại có thể làm trò hoang đường này đây? Ba ba lần này không thề chiều theo ngươi." Đông Phương Hạo đối với đứa con nhu thuận của mình là không nỡ nóng nảy, thay đổi thái độ hảo khuyên bảo nói.
"Nếu muốn con, thì hiện tại dựa vào công nghệ cao, muốn có em bé cũng không khó." Lam Vận như trước không tí lo sợ nói.
Đông Phương Hạo nhìn Lam Vận như thế nào cũng không phải người hoang đường không hiểu chuyện, cô gái này cũng là một người nhu thuận, nhưng sao hai người cứ cố tình làm chuyện hoang đường đây?
"Kia Đông Phương tập đoàn gia sản to như vậy, ngươi cũng có thể gánh vác được sao? Đây chính là hồi môn của nữ nhi ta!" Đông Phương Hạo nhìn Lam Vận bộ dạng yếu ớt, cảm thấy cô gái vẫn là lập gia đình mới là chính đạo. Hắn không hiểu, nữ hài tử không phải là đều cần cảm giác an toàn sao? Hai cô gái được nuông chiều yếu ớt, sao có thể mang lại cảm giác an toàn, sao có thể bảo hộ được con gái mình đây?
"Con đã từng học qua quản lý, nếu bác trai cần, con nghĩ con có khả năng giúp đỡ một ít." Lam Vận cảm thấy được nếu chính là mấy vấn đề này, thi không phải là vấn đề không lớn.
"Đúng a, Vận Nhi ba ba chính là Lam Thiên, mẹ là Tư Đồ Thanh, chính mình lại là một nhà thiết kế nổi tiếng, con ấy từ nhỏ liền là đứa bé phi thường ưu tú." Liễu Nhân nhắc nhở Đông Phương Hạo, đối Lam Vận khách khí một chút. Lam gia cùng Tư Đồ gia đều là quan chức, riêng Lam Thiên và Tư Đồ Thanh chính là nhân vật nổi tiếng của thành phố X, huống chi cậu của Lam Vận là Tư Đồ Hiên cùng ông nội đã về hưu là Lam Quân, bốn người này đều là nhân vật không tầm thường.
Đông Phương Hạo vừa nghe, quả nhiên ngây ngẩn cả người, tất cả đều là nhân vật quan trọng của thành phố X, trong đó còn có hai người đã từng giao tế qua, cái thời gian tiếp xúc, chính mình còn phải châm trà cho bọn hắn, cho dù mình bây giờ gia sản bạc triệu, nhưng là với quan lớn thương nhân vẫn là không thể đắc tội cùng không nịnh bợ, nhưng là hắn không tin, bọn hắn là những nhân vật như vậy, sẽ cho phép con gái của mình cùng nữ nhân ở cùng một chỗ.
Quả nhiên là dòng dõi cán bộ cao cấp ra tới, khó trách vừa rồi luôn luôn đã cảm thấy cô bé này có điều bất đồng!
"Cha mẹ ngươi cho phép ngươi cùng Tuyết Nhi ở một chỗ sao?" Đông Phương Hạo hỏi, thái độ không khỏi ôn hòa xuống, không có biện pháp, thương trường lăn lộn quen rồi, thương nhân đối quan lớn không khỏi mềm xuống, huống chi người đang ngồi trước mặt đây chính là con chaú chính tông nhất cán bộ cao cấp, nhưng là vừa nghĩ tới cô quyến rũ con gái của mình, Đông Phương Hạo ngữ khí vẫn là cứng rắn vài phần. Đông Phương Hạo không tin hai nhân vật có uy tín danh dự kia có thể cho con gái mình làm chuyện xằng bậy.
"Con ngày hôm qua mang Tuyết Nhi về nhà, ba ba cùng mẹ đều thực thích Tuyết Nhi." Lam Vận khẽ cười nói, lần đầu tiên cảm thấy có ba mẹ lợi hại cũng có tác dụng.
Đông Phương Hạo không tin, làm sao, làm sao có thể!
"Ân, Lam thúc cùng dì Lam đều rất công minh, người rất thân thiện." Đông Phương Thấm Tuyết mỉm cười nói, chứng minh Lam Vận là không nói dối, ngầm ra hiệu, nếu ba ba không cho phép chính là bá quyền!
Đông Phương Hạo đột nhiên giống Hoa nhi héo rũ, những người đó như thế nào cũng là phần tử trí thức cao cấp, như thế nào lại cho phép sự hoang đường thế này tồn tại đây, mình nếu là lãnh đạm con gái của bọn họ, đây không phải là tương đương với đắc tội với bọn họ sao? Nhưng hắn là thế nào cũng không thể để hai cô gái ở cùng nhau, hắn là muốn cần một người con rể, không phải là con dâu, hắn nhìn thấy con gái mình cùng con của cán bộ cao cấp kia bộ dạng thâm tình, còn có vợ mình thì bộ dạng lại hết mực vui vẻ, Đông Phương Hạo đột nhiên cảm thấy được, thế giới này rốt cuộc là như thế nào đây? Tựa hồ như là mọi người đều say chỉ có mình mình tỉnh, Đông Phương Hạo cảm giác mình bị cô lập, cảm giác thật hỏng bét.
"Ta vẫn là không cho phép!" Đông Phương Hạo lại nói một câu, tỏ rõ lập trường của mình, chính là khí thế rõ ràng so với vừa rồi suy yếu hơn rất nhiều.
Bữa cơm này, Đông Phương Hạo trước nay chưa có một bữa ăn buồn bực như vậy, lại không thể phát hỏa, ăn cơm tối xong nói mình mệt mọi, trực tiếp lên lầu ngủ.
Lam Vận cùng Đông Phương Thấm Tuyết đành phải đi về sớm.
"Ba của cậu tựa hồ là không yêu thích tớ." Lam Vận có chút mất mát nói.
"Ba của tớ là một người rất là truyền thống, bất luận tớ mang cô gái thật tốt trở về, ông cũng sẽ không thích, trừ phi mang đàn ông trở về, cậu đừng để trong lòng, ông nhất định sẽ thỏa hiệp, cậu cũng chớ xem thường tác động của mẹ tớ." Đông Phương Thấm Tuyết thay Lam Vận thắt dây an toàn, vuốt ve khuôn mặt Lam Vận mặt an ủi nói.
"Chính là, cậu thực dễ dàng liền lấy được niềm vui của ba mẹ tớ, tớ quả nhiên so với Tuyết Nhi kém hơn." Lam Vận tâm tình vẫn là không tốt.
"Đứa ngốc, cậu không biết, mẹ của tớ rất yêu thích cậu, ba của tớ chính là cần thời gian, tớ tin tưởng ông cùng câu sẽ ở chung lâu, cũng nhất định sẽ thích cậu, tin tưởng tớ, cậu có mị lực này." Đông Phương Thấm Tuyết hôn hai má Lam Vận nghiêm túc nói, sau đó lái xe, để cho động vật thân mềm nào đó có thể lấy lại được chút tinh thần.
Liễu Nhân theo lên lầu, biết là chồng mình đang tức giận.
"Anh vẫn là nghĩ không thông sao?" Liễu Nhân ôn nhu hỏi.
"Không, làm sao em cũng đi theo hai người kia hồ đồ theo!" Đông Phương Hạo nén giận nói.
"Anh là nên phải cảm thấy may mắn khi Tuyết Nhi là mang Lam Vận đứa nhỏ này về nhà, Tuyết Nhi cùng Lam Vận đứa nhỏ kia ở cùng một chỗ, mới là không ủy khuất con nó." Lam Vận phẩm hạnh cùng hoàn cảnh gia đình chính là ngàn dặm mới tìm được một.
"Lam Vận dù sao cũng là cô gái!" Đông Phương Hạo khinh thường nói. "Tuyết Nhi ngoan như vậy, như thế nào lại thích cô gái?" Đông Phương Hạo vẫn là khúc mắc chỗ này.
"Đứa bé kia từ nhỏ liền thích con gái, anh không phải chưa từng thấy con cùng tên nhóc con nào thân mật qua sao?" Liễu Nhân hỏi.
"Con gái thích con trai đây không phải là đạo lý hiển nhiên sao?" Đông Phương Hạo kiên trì lập trường.
"Chính là con gái của anh liền là ưa thích con gái, bất luận anh muốn sao, con thích cô gái là sự thật, anh cần chấp nhận sự thật. Lam Vận lại là một đứa nhỏ tốt, anh còn sao phải lo lắng!" Liễu Nhân có chút tức giận đề cao âm lượng.
"Hai người không thể sinh con!" Đông Phương Hạo thấy vợ ôn nhu giận lên, không phục phản bác nói.
"Bây giờ khoa học kỹ thuật cao như vậy, sinh con không phải chuyện khó khăn!"
"Hai người đều là con gái, người khác sẽ nói xấu!"
"Anh là suy nghĩ cho hạnh phúc của con mình hay là sợ mình bị mất mặt đây? Nói đến mặt mũi, Lam Thiên và vợ hắn không phải là so với anh còn hơn sao, bọn hắn còn không sợ, anh sợ cái gì? Chỉ cần anh không nói, nào có ai biết các con là đồng tính luyến ái..." Liễu Nhân từng câu từng chữ phản bác lại Đông Phương Hạo.
"Cô gái ở cùng nhau chính là không đúng!" Đông Phương Hạo thấy không nói lại vợ, lúc tức giận, đều chỉ trốn chui trong chăn, chủ tịch tập đoàn tài chính cũng có lúc ngây thơ như vậy.
Liễu Nhân thấy trượng phu tức giận, đành phải đổi mềm.
"Anh ngẫm lại, anh muốn đem con gã cho người khác, đàn ông tâm tổng so với phụ nữ lớn hơn, anh giao gia nghiệp cho người khác, anh yên tâm? Hơn nữa con cái là theo họ người khác. Hai con đều là cô gái cũng tốt, Vận Nhi lại là đứa nhỏ dễ nói chuyện, đê con theo họ Đông Phương hẳn không phải là vấn đề. Anh không cho phép, đây rõ ràng là làm khó Lam Vận, để Lam gia trên mặt không có quan hệ, đắc tội Lam gia, đây chính là tối kỵ, từ trước đến nay dân không đấu lại quan, hãy nghĩ anh sau này kết thân, ngày sau Lam gia sẽ không phải là nơi nơi chăm sóc Đông Phương tập đoàn sao? Ta xem Lam Vận đứa bé kia tư chất phi thường tốt, nhân mạch lại quảng, đứa bé ấy ngày hôm nay cũng có nói ý nguyện đi giúp ngươi, nếu người tài năng như cổ giúp Đông Phương tập đoàn phát triển, sau này tiếp nhận Đông Phương tập đoàn, đó cũng là chuyện có thể, và anh cũng không phải sợ không có người kế tục, lại có Lam gia làm hậu phương, Đông Phương tập đoàn tiền đồ vô lượng. Quan trọng nhất là, cô bé ấy thực yêu Tuyết Nhi, có thể yêu Tuyết Nhi mười mấy năm, anh cảm thấy được có người đàn ông nào làm được như thế, tình cảm của hai người không dễ dàng từ bỏ, tóm lại em không cho phép anh phá hư!" Liễu Nhân vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.
Liễu Nhân cùng Đông Phương Hạo cũng có một chuyện tình xưa, Liễu Nhân là chân chính thiên kim đại tiểu thư, lại cố tình nhìn trúng tiểu tử nghèo Đông Phương Hạo này, sau đó không để ý sự phản đối của gia tộc, vẫn cứ cưới hắn, tất cả đều không được đối xử tốt, cũng không thiếu những ánh nhìn châm chọc, cũng may Đông Phương Hạo cũng là một người có tài, dốc sức cuối cùng đã làm nên chuyện, mở mày mở mặt. Đều nói sẽ nghe lời của vợ nam nhân có tiền đồ, Liễu Nhân mấy năm nay cũng không ít cho hắn chủ ý. Ở mặt ngoài, Liễu Nhân luôn giúp Đông Phương Hạo giữ thể diện, luôn luôn vuốt mặt nể mũi, bí mật, đại bộ phận đều để tùy ý Đông Phương Hạo, nhưng là Liễu Nhân nếu phản đối, Đông Phương Hạo thường thường sẽ thỏa hiệp, Liễu Nhân mới thật sự là người có cách dạy chồng.
Đông Phương Hạo trốn ở trong chăn, bị nói có chút mở lòng, Tuyết Nhi là không có hứng thú nối nghiệp, Lam Vận có thể gách vác gia nghiệp cũng có thể suy xét, Lam gia lại nhà quan, nếu có thể theo Lam gia giao hảo, tự nhiên từ nay về sau mọi chuyện sẽ dễ làm, quan trọng nhất là, đừng nhìn Tuyết Nhi luôn luôn nhu thuận, nhưng con nó là cùng mẹ giống nhau, khi quyết định, sẽ không dễ dàng thay đổi. Nhớ năm đó người khác cũng không nhìn mình tốt, vẫn là Nhân Nhi thật tinh mắt, chẳng lẽ Lam Vận so với chính mình là lợi hại hơn sao?
"Kia trước tuyển Lam Vận vào công ty làm thử, nếu cô ta có thể tiếp được gia sản, anh mới đồng ý cho cổ cùng Tuyết Nhi cùng một chỗ, Tuyết Nhi nhất định phải sinh em bé, họ Đông Phương mới được!" Đông Phương Hạo thanh âm từ trong chăn truyền rãi.
Liễu Nhân nghe vậy nở nụ cười, sao lần nào cũng tự làm khó bản thân mình thế? Không biết vợ mình tài ăn nói cùng năng lực phân tích cao sao!
"Tâm tình vẫn chưa tốt sao?" Đông Phương Thấm Tuyết bắt đầu hỏi chuyện Lam Vận.
"Đỡ đỡ nhiều rồi." Lam Vận cười nói, không cho Đông Phương Thấm Tuyết lo lắng.
Lam Vận thật sự là không tệ, bất quá phụ thân có yêu cầu cho Lam Vận có chút khó xử, cô không muốn làm cho Lam Vận khó xử.
"Mẹ của tớ vừa gọi nói, ba của tớ muốn cậu vào làm trong công ty, muốn cho cậu thừa kế gia sản, hơn nữa con cũng phải theo họ Đông Phương, Vận, tớ nghĩ ba của tớ là thỏa hiệp, cái yêu cầu này cũng không nên để ý." Đông Phương Thấm Tuyết nhẹ nhàng nói.
"Kia không phải vấn đề gì, tớ sẽ vào làm cho Đông Phương tập đoàn, chuyện con cái, cần bàn bạc kỹ hơn." Lam Vận vui vẻ nói, Đông Phương ba ba đều đáp ứng, cô cùng Tuyết Nhi liền viên mãn.
"Lam Vận, ba của tớ muốn cho cậu tiếp quản Đông Phương tập đoàn! Nhưng chuyện tiếp quản Đông Phương tập đoàn không phải là chuyện đơn giản." Đông Phương Thấm Tuyết nhắc nhở trọng điểm, đây chính là một gánh nặng to lớn, cô chính là sợ hãi gánh nặng nên không muốn nhận.
"Tớ tiếp quản Đông Phương tập đoàn, là vì thay Tuyết Nhi hoàn thành trách nhiệm, cái này có gì không được chứ? Tuyết Nhi, cậu biết không? Tớ kỳ thực không có hứng thú với ngành thiết kế thời trang, chính là Tuyết Nhi năm đó nói tớ thiết kế khăn lụa rất được, nên tớ mới làm, tớ nguyện ý vì cậu làm bất cứ chuyện gì, cũng không cảm thấy đó là gánh nặng. Tớ nghĩ nên và Đông Phương tập đoàn làm thử xem, được hay không, vẫn là chưa biết được, không phải sao? Yên tâm, tớ sẽ không làm khó chính mình." Đối Lam Vận mà nói, nếu cô đã yêu đàn ông, nếu người đó của cô đi công tác, thì cô sẽ làm chủ chuyện gia đình, cô yêu cô gái, nàng sẽ vì cô gái này mà gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
"Lam Vận, cậu thật là một cô ngốc!" Đông Phương Thấm Tuyết lắc đầu nói, tại sao lại có một cô gái ngốc như vậy, gặp được cô gái này, chính mình là rất may mắn!
"Tuyết Nhi, chuyện sinh con, chúng ta phải lập kế hoạch thật tốt mới được..." Ở Lam Vận xem ra, chuyện sinh con mới là đại sự, chuyện tiến vào Đông Phương tập đoàn kia chỉ là chuyện nhỏ. Kỳ thật, Lam Vận còn rất thích chủ ý của ba ba Đông Phương, sinh con, đây mới thật sự giống như một gia đình, nhưng nếu Tuyết Nhi không thích con nít, cô cũng sẽ không cưỡng cầu, nhưng là Đông Phương ba ba lên tiếng, Tuyết Nhi vẫn là nghe lời a, có một đứa bé giống Tuyết Nhi, Lam Vận ngẫm lại rất vui vẻ.

Đông Phương Thấm Tuyết khẽ nhíu mày, Đông Phương Thấm Tuyết trong lòng chuyện tiến vào Đông Phương tập đoàn làm mới là đại sự, con cái thì là chuyện không quan trọng, nhưng nhìn thấy Lam Vận biểu tình khi nghĩ đến con cái, đột nhiên cảm thấy được, nếu có một đứa nhỏ đáng yêu giống Lam Vận, không tồi, có thêm nhiều người để mình khi dễ.