Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 337: Chương 336: Cầu mà không được




Kỷ Vân Thư xấu hổ!

Nàng đang chuẩn bị đi về phía trước xe ngựa, Mộ Nhược ngăn cản nàng lại, sau đó đột nhiên móc ra một phong thư, kẹp nơi tay đầu ngón tay, vẫy vẫy trước mặt nàng.

Hắn nheo mắt oán giận nói: "Ngươi thật là tốt. Bản thân mình thì chuồn ra ngoài đi ngắm cảnh đẹp, để ta giúp ngươi chăm sóc tiểu tử ngốc kia, ngay cả bạc cũng không lưu lại một chút, chỉ để lại một phong thư, ngươi nghĩ có thể đổi được rượu để uống hay sao?"

Thật là!

Kỷ Vân Thư đành phải lấy lại bức thư, không nói câu nào, lập tức đi tìm Vệ Dịch.

Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Mộ Nhược cười một chút, sau đó dùng khuỷu tay chọc chọc Cảnh Dung, mang theo giọng điệu trêu chọc hỏi: "Tiểu tử, ngươi sẽ không tức giận chứ?"

Cảnh Dung trừng hắn một cái, lạnh lùng nói: "Vì sao ta phải tức giận."

Trong khi nói chuyện, hắn vẫn nhìn về hướng Kỷ Vân Thư!

Mộ Nhược chấn chỉnh tinh thần, ngồi lên bậc trước cửa xe ngựa, chống một chân lên trên và rót một ngụm rượu vào trong miệng, sau đó nặng nề ngửa đầu nhìn trời.

Hắn nói một tiếng: "Vốn là uyên ương cùng nhau đi, hiện tại lại biến thành một đàn vịt theo sau."

Đúng là hết nói!

Cảnh Dung lười đáp lại hắn, đứng ở bên xe ngựa, chờ Kỷ Vân Thư trở về.

Kỷ Vân Thư đi đến bên ngoài xe ngựa phía trước, vén rèm lên và nhìn thoáng qua bên trong, lập tức nhìn thấy Vệ Dịch đang ngả người ngủ bên trong xe ngựa, trong tay còn ôm một hồ rượu rỗng.

"Vệ Dịch?"

Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, còn dùng tay chạm chạm vào hắn.

Nhưng hắn vẫn không có phản ứng.

Nhìn gương mặt Vệ Dịch đỏ lên, nàng thật sự dở khóc dở cười, khóe môi không nhịn được nổi lên một nụ cười sủng nịch.

Nàng quay trở lại trước mặt Cảnh Dung, nói: "Hắn thật sự đã uống say."


Cảnh Dung nhìn về phía bên kia vài lần, sau đó nói: "Được rồi, nàng lên xe ngựa trước đi, bổn vương qua đó ngồi chung với hắn, trông chừng hai tửu quỷ này."

Một người, chính là Vệ Dịch!

Một người khác, đương nhiên là nói tới Mộ Nhược!

Vì thế ——

Cảnh Dung túm Mộ Nhược xuống xe ngựa, đi qua chiếc xe ngựa mà Vệ Dịch đang ở trong đó.

Cũng ngay lúc này, có một chiếc xe ngựa đi ra từ trong kinh thành, vừa lúc gia nhập vào nhóm bọn họ.

Chiếc xe ngựa kia dừng lại, bên trong liền có hình bóng của một nữ tử dò ra.

Đó là Kỷ Uyển Hân.

Nàng ta bước xuống xe ngựa, vui mừng tiếp cận Kỷ Vân Thư, cầm lấy tay nàng: "Vân Thư, ta sẽ cùng đồng hành với muội."

"Tỷ đây là?"

"Ta đã ở kinh thành một khoảng thời gian, bây giờ chỉ muốn quay lại Cẩm Giang. Nghe nói muội đi Ngự phủ huyện cũng phải đi qua Cẩm Giang, vì vậy ta đã vội vàng đuổi theo muội, may mắn là đuổi kịp."

Nàng ta cười dịu dàng.

Trông cực kỳ đáng yêu!

Kỷ Vân Thư hiểu rõ nên gật đầu, hỏi tiếp: "Chỉ có một mình tỷ quay về?"

Nàng ta thở dài trầm giọng: "Mặc dù đại tỷ không thể trở thành Thái Tử Phi, nhưng tỷ ấy vẫn muốn lưu lại, vì thế chỉ có một mình ta quay về."

"Ồ!"

Kỷ Uyển Hân lấy khăn ra xoa xoa trên trán: "Thời tiết nóng thật."


"Tỷ nhanh chóng lên xe ngựa đi, tránh bị cảm nắng."

"Được." Nàng ta ngoan ngoãn đồng ý.

Ngay sau đó, nàng ta lập tức chú ý tới chiếc xe ngựa có Cảnh Dung và Mộ Nhược phía trước. Với một nụ cười yếu ớt, nàng ta bước từng bước nhỏ đi qua, hành lễ: "Tham kiến Vương gia."

Cảnh Dung không muốn nói chuyện với nàng ta, chỉ nói: "Nơi hoang dã, không cần giữ lễ tiết, Kỷ nhị cô nương thân thể yếu đuối, vẫn nên nhanh chóng lên xe ngựa đi, chúng ta còn phải vội lên đường."

"Được."

Nàng ta cúi đầu mỉm cười.

Cảnh Dung xách theo Mộ Nhược bước lên xe ngựa, sai thị vệ tới đây giá ngựa.

Kỷ Uyển Hân cũng lôi kéo Kỷ Vân Thư lên xe ngựa của mình, vừa nói vừa cười. Đoàn người bắt đầu cuộc hành trình.

Bầu trời đang dần dần chuyển qua hoàng hôn, suốt đoạn đường từ trên quan đạo đi tới trên con đường nhỏ, bốn phía đều là rừng cây rậm rạp, ngọn cây đung đưa nhè nhẹ tạo nên một sự hối hả nhộn nhịp. Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, dừng ở trên những ngọn cây nhòn nhọn, giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.

Bên trong xe ngựa!

Mộ Nhược sớm đã say rượu, lười biếng dựa vào trên đệm.

Cảnh Dung vẫn đang chợp mắt bên cạnh.

Xe ngựa bỗng nhiên xóc nảy một chút, Cảnh Dung mở bừng đôi mắt, nhìn ra phía bên ngoài. Đoạn đường núi này rất gập ghềnh, trên đường phủ đầy đá nhỏ, thị vệ giá ngựa cũng cẩn thận hơn rất nhiều, không dám vung roi quất ngựa, tránh cho ngựa bị giật mình khiến xe bị lật.

Cũng chính vì vừa rồi bị xóc nảy một trận, Vệ Dịch đang ngủ say cũng bị thức tỉnh, đầu đánh mạnh vào trên tấm ván gỗ.

Hắn xoa đầu, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Sau khi tầm nhìn rõ ràng hơn, hắn liền nhìn thấy Cảnh Dung, lập tức trở nên tức giận, mím miệng lại, không vui nói: "Vì sao ngươi lại đánh ta?"

Trời cao làm chứng, đôi tay của Cảnh Dung hắn vẫn luôn đặt ở trong ống tay áo của mình!

Vì thế, Cảnh Đúng lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Vệ Dịch một cái.


Sau đó nói: "Bổn vương không làm những chuyện như vậy."

"Chuyện gì?"

"Giậu đổ bìm leo."

"Giậu đổ bìm leo là gì?"

"Nghĩa là không phải kẻ tiểu nhân."

"Tiểu nhân là gì?"

"Là......" Cảnh Dung đột nhiên nhận ra được điều gì đó, sự tức giận biến thành bất đắc dĩ. Hắn dời tầm mắt, đơn giản không trả lời.

Vệ Dịch lại tha thiết muốn biết, xoa đầu nhích lại gần bên người Cảnh Đúng một chút, chớp chớp đôi mắt, tiếp tục truy vấn: "Ngươi nói đi, rốt cuộc tiểu nhân là gì?"

"......"

"Ngươi nói đi!"

"......"

"Túi tức giận." Vệ Dịch bĩu môi, khoanh tay trước ngực, đôi mắt đều đỏ.

Nhìn bộ dáng kia của Vệ Dịch, Cảnh Dung rốt cuộc có thể hiểu được, vì sao nụ cười hiếm hoi của Kỷ Vân Thư khi ở chung với mình lại thường được nhìn thấy khi nàng ở bên Vệ Dịch.

Thật vậy, Vệ Dịch quá đáng yêu!

Đáng yêu đến nỗi...... khiến người thích nó!

A phi!

Cảnh Dung nhanh chóng xua tan ý niệm trong đầu, lão tử là nam nhân thẳng. Ngươi... chính là tình địch của ta.

Cảnh Dung nghiêm mặt, dùng một chân đá Vệ Dịch: "Ngồi xa một chút, cả người đều là mùi rượu."

Vệ Dịch vừa nghe thấy vậy, kéo kéo quần áo của mình, dùng sức ngửi ngửi, nhíu nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.

Vì thế ——


Hắn lại thở hổn hển nói với Cảnh Dung: "Có phải ngươi đổ rượu trên người ta hay không?"

"Nói hươu nói vượn."

"Khẳng định chính là ngươi."

Cảnh Dung lười tranh chấp với hắn, khóe miệng co giật: "Đúng, là ta, ngươi ngoan ngoãn ngồi đúng chỗ đi, chờ tới khách điếm trên núi, ngươi tự mình tắm rửa."

Vệ Dịch "Hừ" một tiếng, trừng mắt hết sức nhìn Cảnh Đúng.

Nhưng Cảnh Dung hoàn toàn không hề phát hiện ra.

Đột nhiên ——

Vệ Dịch lập tức chú ý tới Mộ Nhược đang ở bên trong xe ngựa. Hắn vươn tay tìm kiếm mũi của Mộ Nhược, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, âm thầm nói một câu: "May mà không chết."

Ồ!

Nghe thấy câu nói thầm thì này của hắn, Cảnh Dung thật sự dở khóc dở cười!

Không ngờ Vệ Dịch quay đầu lại lập tức bắt đầu chất vấn Cảnh Dung: "Có phải ngươi đánh Mộ Nhược ca ca hôn mê hay không?"

"Đúng, là ta."

"Ngươi là người xấu."

"Phải, ta là người rất xấu."

"Ta không thèm để ý tới ngươi."

"Cầu mà không được." Cảnh Dung cười một chút.

Nếu không phải Cảnh Dung hắn lo lắng hai tửu quỷ này gây sự ở trong xe ngựa, hắn mới sẽ không ở trong xe ngựa ngột ngạt đầy mùi rượu này.

Hiện tại ta thật sự ước gì ngươi không để ý tới ta. Bên tai ta thanh tịnh, người cũng sẽ thoải mái hơn!

Ngay khi Cảnh Dung vừa nói như vậy, Vệ Dịch quả thực xoay người đi, cũng thật sự không có ý định để ý tới Cảnh Dung.

Vệ Dịch khoanh hai tay ở trước ngực, cực kỳ đáng yêu!