Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 319: Chương 318: Đâm chồi nảy lộc




Nhìn Cảnh Dung nằm ở trên giường, quấn mình trong chăn, trông giống như một con sâu bướm.

Nhưng không khiến người cảm thấy ghê sợ!

Ngược lại, nàng cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư bất lực với hắn. Nếu nói về người có da mặt dày nhất thiên hạ, Cảnh Dung hoàn toàn xứng đáng.

"Dậy đi." Nàng hét một tiếng.

"......"

Không có tiếng đáp lại.

Kỷ Vân Thư nói tiếp: "Đã trễ thế này, chàng hãy quay về phủ đi hoặc quay về phòng mình đi. Giường này quá nhỏ, không thể chứa hai người."

"......"

Kỷ Vân Thư cắn răng hét lên một tiếng: "Cảnh Dung!"

"Hả?" Hắn giống như bây giờ mới nghe thấy, chậm rãi dò đầu ra từ trong chăn, lộ ra cặp mắt mê người. Hắn lại kéo chăn lên, lộ ra nụ cười ranh mãnh nơi khóe miệng, nói: "Bên ngoài lạnh lắm. Tốt nhất hãy ngủ cùng nhau. Giường nhỏ, ta sẽ ôm nàng."

"Vô lại."

Mặc dù Kỷ Vân Thư đã quen thói thô lỗ của hắn, nhưng nàng vẫn trừng hắn một cái.

Thôi thôi!

"Nếu chàng muốn ngủ ở đây, vậy chàng cứ ngủ đi, ta đi khác phòng."

Nói xong, nàng định rời đi. Nhưng, nàng vừa mới xoay người, cổ tay đã bị một sức mạnh kéo lại. Thân hình vốn mảnh khảnh của nàng cũng thuận thế ngã về phía sau. Ngay lập tức, nàng đã ngã vào một bộ ngực dày rộng và vững chắc.


Kỷ Vân Thư đang định giãy giụa, hai vai đã bị ép xuống. Nàng còn chưa kịp dùng sức, cả người đã bị áp đảo ở trên giường.

Cảnh Dung thuận thế lật lên trên người nàng.

Đè nàng ở dưới người hắn!

Khoảng cách giữa hai người, mỏng như một tờ giấy.

Tư thế cực kỳ ái muội!

Kỷ Vân Thư đành phải để hai tay trước ngực, đẩy đẩy hắn ra nhưng không có kết quả. Nàng đành phải túm quần áo trước ngực mình, con ngươi mang theo ngọn lửa giận dữ bùng cháy trừng mắt nhìn Cảnh Dung.

Nàng không vui nói: "Đừng đùa nữa, nhanh dậy đi."

"Đã quá muộn thế này, còn dậy làm gì nữa? Hãy nghỉ ngơi sớm một chút."

Giọng điệu của hắn rất ngả ngớn!

"Nếu chàng còn tiếp tục như vậy, ta sẽ tức giận."

"Bổn vương thích bộ dáng khi nàng tức giận."

"Chàng......" Kỷ Vân Thư đỏ mặt, nói không nên lời.

Anh chàng này, rất có tình lãng mạn của đế vương, cũng có những lời ngọt ngào như bất kỳ nam tử nào trong thiên hạ.

Cảnh Dung nhìn thấy mặt nàng hồng lên, nheo đôi mắt hoa đào, khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười yếu ớt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngậm nước của Kỷ Vân Thư.

Sau đó hắn nói: "Đừng nhúc nhích."


Hắn cúi người xuống!

Mắt thấy cánh môi sắp đụng chạm nhau, Kỷ Vân Thư lập tức nghiêng đầu, kết quả ——

Đôi môi Cảnh Dung dán trên vành tai của nàng, hơi thở ấm áp cũng phát ra từ chóp mũi Cảnh Dung, lăn trên cổ của nàng khiến nàng cảm thấy tê dại.

Nàng siết chặt cổ mình, bàn tay nắm quần áo trước ngực cũng túm chặt hơn, nhấp nhấp, không nói gì.

Cảnh Dung thấy vậy thì cười cười. Hắn càng không kiêng nể gì tiếp tục hôn trên vành tai của nàng, dịu dàng nói: "Vân Thư, bổn vương muốn gắn bó với nàng cả đời."

"......"

"Bổn vương không còn trẻ nữa, đã tới lúc thành gia lập nghiệp, khai chi tán diệp*." (* 开枝散叶: Khai chỉ tán diệp; tương tự như đâm chổi nảy lộc; ý nói muốn có con đàn cháu đống, nối dõi tông đường...)

"Ai muốn đâm chồi nảy lộc cùng chàng?"

"Nàng có thể trồng cây, bổn vương sẽ phụ trách tưới nước. Để cây đâm chồi nảy lộc, tất nhiên phải giao cho nàng."

"Nói hươu nói vượn."

Kỷ Vân Thư co giật khóe môi, trừng mắt liếc hắn một cái.

Miệng lưỡi nam nhân, lúc ở trên giường đều giống như chứa đầy mật ong, ngọt ngào chết người.

Cảnh Dung vừa lúc bắt giữ được đôi mắt nhỏ của nàng, câu ngón tay ra và nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn lên khóe mắt nàng một chút.

Hắn bá đạo nói: "Vân Thư, chỉ có ở bên cạnh nàng, bổn vương mới cảm thấy bản thân mình còn sống."

Những lời này hắn nói tràn đầy thâm tình và nghiêm túc.


Trái tim Kỷ Vân Thư rung lên bởi những gì hắn nói, bàn tay nàng túm chặt quần áo trước ngực cũng lỏng lẻo hơn một chút, đôi mắt hạnh nhân cong cong nhìn hắn. Gương mặt của hắn rõ ràng, tinh tế giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, trong ánh mắt lạnh lùng hiện lên sự quyến rũ của nam nhân trưởng thành.

Cảnh Dung không nhịn được vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa trên cái trán no đủ của nàng, vuốt vuốt những lọn tóc giữa trán nàng, sau đó lần theo hàng lông mày cong cong của nàng, khóe mắt, đôi môi......

Sau đó, hắn một lần nữa cúi người xuống, môi mỏng ngậm lên đôi môi đỏ mọng của Kỷ Vân Thư. Lúc này, Kỷ Vân Thư không đẩy ra hắn, đón nhận nụ hôn của hắn.

Môi và môi, nhẹ nhàng trằn trọc.

Sau đó càng lúc càng trở nên quyết liệt, hừng hực khí thế!

.........

Ngày hôm sau, Kỷ Vân Thư tỉnh dậy từ trong lòng ngực Cảnh Dung.

Hai người cũng giống như lúc trước, không cởi quần áo cùng ngủ một đêm.

Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng lặng lẽ ra khỏi giường, sửa sửa quần áo hơi có chút lộn xộn, sau đó chèn ép góc chăn cho Cảnh Dung trước khi đi tới cửa phòng.

Nào biết đâu rằng, nàng vừa mới ra khỏi phòng, Kinh Triệu Doãn đã vội vội vàng vàng đi tới.

Một bộ dáng tâng bốc đầy lo lắng.

Không thể không nói, Kinh Triệu Doãn thật sự có chút giống với quả trứng hồ đồ Lưu Thanh Bình.

Dáng người rộng béo, vóc dáng cũng không khác biệt lắm, ngay cả sắc mặt đón ý nói hùa người khác cũng đều giống nhau.

Nhìn thấy Kinh Triệu Doãn tới gần, Kỷ Vân Thư liền biết không có chuyện gì tốt.

Người ta thường nói, không có việc gì sẽ không tới gõ cửa, không có yêu cầu gì sẽ không nói chuyện liên quan. Hơn nữa, lúc này chỉ mới sáng sớm tinh mơ, Kinh Triệu Doãn chạy tới Trúc Khê Viên, nhất định có chuyện cấp bách.

Kinh Triệu Doãn đi tới, chắp tay thi lễ: "Kỷ tiên sinh."

"Đại nhân tới đây sớm như vậy, có chuyện gì sao?"

"Việc vặt việc vặt." Kinh Triệu Doãn quan tâm hỏi: "Tối hôm qua tiên sinh nghỉ ngơi có tốt không?"


"Khá tốt."

"Gần đây thời tiết hay thay đổi, tiên sinh hãy chú ý giữ mình nhiều hơn."

"Đa tạ đại nhân quan tâm."

......

Kinh Triệu Doãn nói một đống chuyện ngẫu nhiên một lúc.

Sau đó ông liếm liếm đôi môi khô cạn, nuốt nuốt nước bọt một hồi mới ngượng ngùng nói: "Kỷ tiên sinh, bản quan biết ngài đang bận rộn với việc điều tra 《Lâm Kinh Án》, không có nhiều thời gian. Hơn nữa 《Lâm Kinh Án》 khá khẩn cấp, nếu như lúc này......"

Kinh Triệu Doãn dừng lại!

Thật sự ông không biết nên mở miệng thế nào.

Kỷ Vân Thư: "Đại nhân có chuyện, nếu không ngại thì cứ nói thẳng. Nếu không phải là chuyện gì khó xử, tại hạ sẽ không thoái thác."

"Chuyện này, thật sự có chút khó xử."

Kỷ Vân Thư thật ra đã nhìn ra được tâm tư của ông, nếu không phải có chuyện gì đặc biệt khó giải quyết, hôm nay Kinh Triệu Doãn nhất định sẽ không tới tìm mình.

Hay là, muốn mai mối cho nàng?

Hay là có cô nương nhà ai thích nàng, muốn nhờ Kinh Triệu Doãn tới đây nói chuyện.

Kinh Triệu Doãn do dự thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng.

"Thật ra, đó là một vụ án mạng xảy ra ba năm trước." Khuôn mặt của ông nặng trĩu, tiếp tục nói: "Vài ngày trước, có một vị phụ nhân tới từ Ngự Phủ huyện, gửi một tờ đơn kiện tới Kinh Triệu phủ của ta, cáo trạng huyện lệnh Ngự Phủ huyện thu nhận hối lộ, phá án sai, khiến nữ nhi của bà ấy uổng mạng, trong khi hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Vụ án đã khép lại mấy năm nay, phụ nhân đã đệ đơn kiện lật lại bản án từ Ngự Phủ huyện, nhưng không có cách nào. Vì vậy, bà ấy một đường từ Ngự Phủ đi tới kinh thành. Bởi vì không đi theo trình tự, Đại Lý Tự không chịu thụ lý nên đã tới chỗ ta. Bà ta đã quay lại hết lần này tới lần khác, thật sự không có biện pháp. Phụ nhân kia thực sự rất đáng thương, vì vậy bản quan đã chấp nhận bản cáo trạng chống án."

Kinh Triệu Doãn nhanh nhẹn nói ra chân tướng.

Thì ra ——

Kinh Triệu Doãn tới đây tìm mình là vì phá án.