Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 313: Chương 312: Giữa con và Cảnh Diệc, cần một người phải đi




Cảnh Dung xuống xe ngựa, giống như không nghe được những lời nói vừa rồi.

Khi nhìn thấy Cảnh Dung bước xuống, đám người Kinh Triệu Doãn nhanh chóng tiến lên cúi đầu.

"Tham kiến Dung Vương!"

Cảnh Dung giơ tay ra hiệu.

"Các vị đại nhân đang muốn vào cung, hay là vừa mới ra khỏi cung?"

Kinh Triệu Doãn đáp, "Vừa rồi chúng ta đã vào cung một chuyến, vừa mới ra ngoài."

"Ừ."

Cảnh Dung gật đầu.

Hắn không nói gì nữa, dự định nhấc chân tiến vào cửa Nam.

Kinh Triệu Doãn lập tức chia tay mấy vị đại nhân bên cạnh, sau đó vội vàng đuổi kịp bước chân Cảnh Dung.

"Vương gia."

Kinh Triệu Doãn gọi một tiếng.

Cảnh Dung dừng lại, hỏi, "Kinh Triệu Doãn có chuyện gì?"

Kinh Triệu Doãn nhích lại gần, hạ giọng nói, "Vương gia, gần đây Kỷ tiên bận rộn với 《Lâm Kinh Án》phải không?"

Không có việc gì sẽ không đi lên chùa!

Không có yêu cầu sẽ không nhắc tới chuyện liên quan!

Nhìn biểu hiện của Kinh Triệu Doãn, rõ ràng không thể không nghi ngờ.

Đặc biệt là cặp mắt nhỏ, nhìn có vẻ rất thần bí.


Cảnh Dung nghiêm mặt, "Kinh Triệu Doãn có chuyện gì thì cứ nói thẳng, hà tất quanh co?"

"Vâng vâng vâng!"

Kinh Triệu Doãn liên tiếp gật đầu.

Sau đó nhìn thoáng qua bốn phía, nói, "Vương gia, ta không nói dối ngài, trong khoảng thời gian gần đây, có một nữ nhân tới từ Ngự Phủ huyện, nàng ấy muốn......"

Kinh Triệu Doãn còn chưa nói xong, Cảnh Dung đã giơ tay ngăn lại.

"Vừa rồi bổn vương đều đã nghe thấy, không cần phải nói lần thứ hai."

Kinh Triệu Doãn lập tức hiện lên gương mặt nịnh hót, nhanh chóng nói tới trọng điểm, "Thật ra vấn đề là thế này, hạ quan biết Kỷ tiên sinh họa cốt và năng lực tra án rất lợi hại, vì vậy muốn nhờ hắn......"

"Điều tra vụ án Ngự Phủ huyện kia sao?" Cảnh Dung giành nói trước.

"Hạ quan đúng là có ý này."

Ôi trời, ngươi quá hiểu ta!

Cảnh Dung liếc mắt nhìn Kinh Triệu Doãn một cái, lạnh lùng nói, "Vụ án Ngự Phủ huyện là sự tình của ngươi và Đại Lý Tự, không liên quan tới Kỷ tiên sinh. Hắn không phải là quan viên triều đình, cũng không phải là người nha môn, không thể điều tra."

Cảnh Dung từ chối.

Hy vọng tan biến, Kinh Triệu Doãn co giật khóe miệng, cực kỳ xấu hổ.

Nhưng ông ta chỉ có thể cúi đầu cười nói, "Vâng vâng vâng, do hạ quan không suy nghĩ rõ ràng, nhưng......"

"Nhưng cái gì?" Cảnh Dung nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Kinh Triệu Doãn.

Kinh Triệu Doãn nghiêng người về phía Cảnh Dung và nói giọng thần bí, "Kỷ tiên sinh tra án lợi hại, còn thông minh như vậy, nếu như có thể đảm nhiệm chức quan đề điểm hình ngục tư, quả thực rất thích hợp. Vương gia cũng biết, sau khi chức quan ấy bị bãi bỏ, chức quyền của Đại Lý Tự đã lớn hơn rất nhiều. Nếu địa phương có vụ án oan khuất sẽ phải đi theo trình tự, sau đó mới được bẩm báo lên Đại Lý Tự lập án. Theo tính toán, thời gian quá dài, những vụ án oan ở địa phương càng tích lũy nhiều hơn.

Nhưng nếu như khôi phục lại chức vị hình ngục tư lần nữa, những vụ án tại địa phương sẽ không cần rườm rà như thế, chỉ cần hình ngục tư gật đầu là có thể lật lại bản án. Đây chính là đặc quyền, ngay cả Đại Lý Tự cũng không thể cản, Hoàng thượng cũng không thể nhúng tay. Vì vậy, nếu như Kỷ tiên sinh trở thành hình ngục tư, khi điều tra vụ án, sẽ không cần phải thông qua Hoàng thượng. Triều thần chúng ta có thể thượng thư tiến cử, Kỷ tiên sinh vào chức quan đề điểm hình ngục tư."

Kinh Triệu Doãn là một người rõ ràng.


Nếu Kỷ Vân Thư trở thành đề điểm hình ngục tư, khi người dân địa phương chống án, bọn họ sẽ không cần gõ cửa Kinh Triệu phủ của mình.

Và kiến nghị này, trước đây Lý lão tướng quân cũng từng đề cập tới.

Cảnh Dung suy nghĩ một lát.

"Ý tưởng thật ra rất tốt, tuy nhiên, sau khi Kỷ tiên sinh điều tra xong 《Lâm Kinh Án》, sẽ không tiếp tục điều tra những vụ án khác. Chức vụ đề điểm hình ngục tư, vẫn nên tuyển người khác đi."

Cảnh Dung từ chối!

Sau khi nói những lời này, Cảnh Dung lập tức tiến cung.

Phía sau, Kinh Triệu Doãn vô cùng xấu hổ.

Bản thân mình đưa ra đề nghị rõ ràng rất tốt, chức quan đề điểm hình ngục tư, chính là một sự tốt đẹp và cao cả.

Cảnh Dung bước nhanh tới Phụ Dương điện, bẩm báo rõ ràng mọi chuyện liên quan tới việc hạ táng Cảnh Hoa với Kỳ Trinh Đế.

Kỳ Trinh Đế chỉ lắng nghe, không có bất kỳ thay đổi nào trong biểu hiện của mình.

Căn bản ông không hề nhắc một câu tới Cảnh Hoa!

Sau khi Cảnh Dung bẩm báo xong ——

Kỳ Trinh Đế đột nhiên hỏi, "Lần trước, trẫm đề cập tới vụ án Chẩn Tai Ngân (Vụ án tiền cứu trợ thiên tai bị mất tích) của Ngự Phủ huyện, trong lòng con nghĩ như thế nào?"

Cảnh Dung thậm chí không nghĩ về nó, nói thẳng, "Nhi thần biết việc này không dễ điều tra, nhưng nhi thần sẽ toàn quyền nghe theo ý phụ hoàng."

"Vậy nếu trẫm định cho con đi điều tra thì sao?"

"Nhi thần sẽ tuân chỉ."

Cảnh Dung vẫn ngoan ngoãn như vậy.


Kỳ Trinh Đế: "Con nên biết ý nghĩa của việc đi tới Ngự Phủ huyện."

Cảnh Dung gật đầu, "Nhi thần hiểu."

Cuộc trò chuyện có chút cứng nhắc, thiếu cảm xúc giữa người với người.

Một hỏi một đáp, hoàn toàn giống như thiên tử và triều thần!

Kỳ Trinh Đế cảm thấy nặng nề khi nhìn nhi tử của mình, "Nếu con đã hiểu hết, trẫm sẽ không nói nhiều. Tóm lại con phải biết rằng, giữa con và Cảnh Diệc, một người cần phải đi."

Chỉ có một người trong đó rời đi, trận chiến đại vị sẽ không khốc liệt nữa. Ít nhất, sẽ không có người nào chết.

Tính toán này, xem như tương đối toàn vẹn nhất.

Không có chuyện gì để nói tiếp, Cảnh Dung rời khỏi Phụ Dương điện.

Và những lời Kỳ Trinh Đế vừa nói, hắn cũng ghi tạc trong lòng.

Nếu như đổi thành trước kia, hắn nhất định sẽ chủ động chờ lệnh đi tới Ngự Phủ huyện, ở nơi đó, thanh thản ổn định làm Tiêu Dao Vương.

Nhưng hiện tại ——

Một mặt, 《Lâm Kinh Án》 vẫn chưa phá được, nếu như hắn đi Ngự Phủ huyện, vụ án ấy phải làm sao bây giờ? Kỷ Vân Thư sẽ ra sao?

Mặt khác, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để tranh đấu với Cảnh Diệc!

Vì vậy, hắn không muốn làm kẻ ngốc kia.

Không bao lâu sau khi hắn rời khỏi hoàng cung, Cảnh Diệc cũng tiến cung, nhưng không phải đi tới Phụ Dương điện gặp Hoàng thượng, mà là đi tới Chương Chất điện.

........

Chương Chất điện!

Kể từ khi bị ngất sau vụ cháy Thừa Khánh Điện, sức khỏe của Tiêu Phi vẫn luôn không tốt.

Hôm nay đại tang của Thái tử, bà ta cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Sáng sớm, bà ta còn phơi nắng ở bên ngoài một lúc, đó là một ngày nhàn nhã tự tại.


Thậm chí sự thèm ăn cũng tốt hơn bình thường!

Khi Cảnh Diệc đi vào, Tiêu Phi vừa lúc đang cầm một cái kéo cắt tỉa hoa lá.

Tuy nhiên, không phải cắt tỉa lá, mà là những bông hoa trên cây.

Khô héo, cắt!

Quá rực rỡ, cắt!

Không vừa mắt, cắt!

Những bông hoa trên mấy chục bồn hoa, bà ta cắt đến nỗi không còn lại bao nhiêu.

Tiêu Phi nhìn thấy nhi tử của mình đi tới, lập tức đuổi hết cung nữ thái giám rời đi, xoa xoa tay, tươi cười thân thiết chào đón Cảnh Diệc.

Cảnh Diệc quan tâm hỏi, "Sức khỏe mẫu phi có khá hơn không?"

"Ừ, khá hơn nhiều." Tiêu Phi nhân tiện hỏi, "Tang sự Cảnh Hoa đã làm thỏa đáng?"

"Đã nhập táng hoàng lăng."

Cảnh Diệc bình tĩnh trả lời.

Tiêu Phi hừ lạnh một tiếng, "Một nghịch tử tạo phản, không ngờ đại táng hoành tránh như thế, còn được táng ở nghĩa trang hoàng gia, thật là đen đủi."

Tiêu Phi mang vẻ mặt ghét bỏ.

Bà ta còn không quên nhanh chóng thêm vào một câu, "Xem ra, Hoàng thượng chung quy vẫn còn yêu quý hắn, cho dù Cảnh Hoa nổi lên sát tâm, ông ấy vẫn không đành lòng."

Tiêu Phi cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cảnh Diệc nghe xong, nói, "Người đã chết rồi, mẫu phi không cần tức giận nữa, đừng chọc giận thân thể mình."

"Đúng, người đã chết, ta còn so đo nhiều như vậy làm gì." Tiêu Phi thoải mái đắc ý, nhưng lại gấp gáp hỏi Cảnh Diệc, "Đúng rồi, phụ hoàng con có từng nhắc tới chuyện trữ quân hay không?"

Cảnh Diệc lắc đầu, vẻ mặt chìm xuống.

Tiêu Phi dường như hiểu điều gì đó, liền hỏi, "Ý của phụ hoàng con là gì?"

"Mẫu phi có biết về sự tình Chẩn Tai Ngân mất tích ở Ngự Phủ huyện?"