Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 263: Chỉ sợ bổn vương chắc chắn sẽ chết




"Vậy trong giấc mơ của nàng, có ta hay không?"

Cảnh Dung hỏi.

Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, mím môi và hơi nâng cằm lên, nói: "Có, nhất định có. Nhưng, không phải ở trong cuộc sống, mà là ở trong sách."

"Trong sách?"

Một nhân vật tồn tại trong lịch sử, nếu không ở trong sách, vậy chẳng lẽ ngươi muốn ngâm mình trong formalin* hay sao?

(*) 福尔马林 = formanlin: Formalin hay còn gọi là Formaldehyde; Dung dịch formanlin có thể được sử dụng trong ướp xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết.(St.)

Nhưng lời nói của nàng vừa đến bên miệng, lại thành ——

"Bởi vì nơi trong giấc mơ của ta chính là thật lâu thật lâu về sau, Vương gia đương nhiên sẽ là một nhân vật do sử sách ghi lại."

"Bổn vương quả thực bị nàng quay vòng khiến cho hôn mê."

"Sau này ta sẽ chậm rãi giải thích cho chàng nghe."

"Cũng được, dù sao, tương lai còn dài!"

Lời này, luôn mang theo hương vị đùa giỡn.

Kỷ Vân Thư vẫn luôn bối rối bởi những lời như vậy của hắn.

Cảnh Dung nắm chặt tay nàng, đầy thâm tình chăm chú nhìn nàng: "Có thể có được nàng đã là phúc khí lớn nhất của bổn vương. Tương lai nếu bổn vương được lưu lại sử sách, trong đó, cũng nhất định có nàng. Bởi vì, nàng sẽ là Dung Vương phi của bổn vương."

"Ta khi nào từng nói, ta sẽ trở thành Dung Vương phi của chàng?"

"Không phải nàng thì tuyệt đối không là ai khác!"

Kỷ Vân Thư thẹn thùng, mở to cặp mắt nhìn hắn.

Nàng nghiêm túc nói: "Ta lựa chọn ở bên chàng, tất nhiên cũng sẽ sẵn sàng đón nhận hết mọi trắc trở. Nhưng chàng là Vương gia, và ta chung quy chỉ là một thứ dân. Vinh hoa phú quý, vàng bạc tài bảo ta đều không cần, chỉ muốn cùng với người mình yêu ẩn dật giữa núi sâu sông dài, rút xa khỏi sự hỗn loạn, lui tới trên những đỉnh núi tuyết. Chúng ta có thể suốt ngày gắn bó với nhau, nắm tay nhau làm bạn từ lúc mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn! Như vậy là đủ rồi. Nhưng nếu sống như vậy, chàng sẽ phải từ bỏ thân phận Vương gia hiện giờ, cũng sẽ giống như ta, chỉ là một thứ dân. Chàng có bằng lòng hay không?"

Nàng dường như đang hỏi, giang sơn và mỹ nhân.

Ngươi sẽ chọn cái nào?

Cảnh Dung ôm nàng vào trong lòng ngực, sự lạnh lùng trong mắt giống ngưng tụ một dòng điện cực mạnh, cực nóng có thể đốt cháy nàng.

Hắn nói: "Nguyện vọng của nàng, sao sẽ không phải là nguyện vọng của ta? Tin tưởng ta, những ngày như vậy nhất định sẽ đến."

"Có thật vậy không?"

Cảnh Dung gật đầu thật mạnh, nhưng lại giống như hài tử, keo kiệt nói: "Tuy nhiên, không thể mang theo Vệ Dịch. Tiểu tử kia, thật sự quá rắc rối."

Nàng lập tức thoát khỏi lồng ngực hắn.

Nàng lo lắng nói: "Nhưng ta đã hứa với Vệ bá mẫu, sẽ chăm sóc tốt cho Vệ Dịch."

Cảnh Dung cân nhắc nói: "Nếu như vậy, vậy hãy sớm gả tiểu tử kia ra ngoài. Nàng yên tâm, bổn vương sẽ tìm một gia đình tốt giúp hắn. Nhìn Vệ Dịch lớn lên cũng rất trong sáng, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì. Đến lúc đó, bổn vương sẽ dành cho hắn một phần đại lễ, bảo đảm cả đời ăn uống hắn không cần phải lo, mỹ vị ngọt ngào, sinh một đống hậu thế!"

Ca, Vệ Dịch là nam!

Mắt ngươi mù hay sao?!

Kỷ Vân Thư xấu hổ, một tay đẩy hắn ra: "Chàng không thể đứng đắn một chút hay sao?"

"Ta đang rất nghiêm túc."

"Nhìn không ra!"

Kỷ Vân Thư mắng lại.

Tiểu nữ tử, tính tình rất tuyệt.

Cảnh Dung âm thầm cười cười, vì thế, trấn tĩnh nàng.

"Được được được, bổn vương đồng ý với nàng là được, mang theo Vệ Dịch. Rốt cuộc hài tử kia cũng rất đáng yêu, tương lai nàng và ta sinh hài tử, cũng cần phải có ca ca chơi cùng!"

"Đầu óc chàng bị lừa đá sao? Hay chàng bị sốt?" Kỷ Vân Thư duỗi tay, dùng mu bàn tay thăm dò nhiệt độ trên trán của hắn.

Cảnh Dung ngay lập tức nắm lấy tay nàng, nhíu mày nghiêm túc, nói: "Có lẽ ta bị sốt thật, vì thế nên đời này kiếp này, đều cần có nàng ở ta bên cạnh để hạ sốt giúp ta. Nếu như nàng rời đi, chỉ sợ bổn vương chắc chắn sẽ chết."

Chắc chắn sẽ chết!

Ngươi thật sự đã nói quá nghiêm trọng.

Hắn đã khiến Kỷ Vân Thư cảm động đến nỗi rối tinh rối mù!

Nàng nhăn mày, "Không cho phép chàng nói bậy!"

"Được!"

Cảnh Dung vẫn luôn ngoan ngoãn.

Kỷ Vân Thư lúc này mới cười cười, gối đầu lên bờ hai vạm vỡ của hắn, nhìn lên mặt trăng tròn giống như cái đĩa.

"Ta nghĩ, có lẽ ta thật sự không thể nào quay về được. Vì thế nên đời này, ta đều phải lưu lại đây, cũng chú định chỉ có thể đi theo chàng. Nhưng, sao ta lại xui xẻo như vậy."

Nàng vừa mới nói xong lời này ——

Bốp!

Cảnh Dung dùng ngón tay gõ thật mạnh trên trán nàng một chút.

Hắn nói với giọng tức giận và rất ngạo kiều: "Nàng có biết, thế gian này có bao nhiêu nữ tử muốn bò lên giường của bổn vương hay không?! Nhưng bọn họ đều không có cơ hội. Người nào đó nên vụng trộm vui vẻ đi. Có người đã ngủ với bổn vương hết lần này tới lần khác!"

"Ai đã ngủ với chàng?"

"Ở dưới sơn cốc trên Lương Sơn, ở trong viện của bổn vương, nói không chừng lát nữa......"

"Dừng."

Kỷ Vân Thư trừng hắn một cái, lười tiếp tục nói chuyện với hắn.

Khoảnh khắc sau, Cảnh Dung lại da mặt dày ôm nàng lại.

Kỷ Vân Thư đẩy ra!

Cảnh Dung lại ôm lấy nàng!

Tới tới lui lui rất nhiều lần!

......

Hôm sau.

Cảnh Dung trở về phủ, lập tức sai người đi làm việc.

Cho tới buổi tối ——

Hắn ngồi ở trong thư phòng với một chiếc đèn nhỏ, đang bận rộn viết lách gì đó.

Một thân áo gấm đơn giản, tóc được bối bởi vương niện ở trên đỉnh đầu, một chiếc áo choàng màu xám vắt quanh vai, rũ mắt nhìn xuống. Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của hắn, giờ phút này có mang theo một sự dịu dàng của thư sinh.

Rất có hương vị!

Cực kỳ giống một học giả!

Lộ Giang vội vàng tiến tới, đứng ở bên ngoài cửa, cúi người chắp tay.

"Vương gia!"

Lộ Giang gọi hắn một tiếng.

Cảnh Dung không đáp lại, vẫn nâng bút viết chữ, dường như rất tập trung.

Cho đến khi một nét chữ cuối cùng rơi xuống trên mặt giấy, hắn mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lộ Giang một cái.

"Như thế nào?"

"Lý lão tướng quân trước khi vào kinh, không có bất luận khác thường nào. Binh mã của lão ở Thanh Châu cũng không nhúc nhích dù chỉ một binh một tốt. Lần này lão vào kinh, ngoại trừ mang theo mấy tên tùy tùng thì không có gì khác."

Lộ Giang lần lượt báo cáo tất cả.

Cảnh Dung giơ tay nâng ống tay áo to rộng bên phải, nhẹ nhàng đặt bút ở trên giá bút.

Thật lâu sau hắn cũng không nói gì.

Cho đến khi mực trên giấy đã khô!

Hắn giơ tờ giấy lên, khóe miệng câu lấy nụ cười, thưởng thức bài thơ mà mình vừa viết.

"Ồ" Hắn nói một tiếng: "Thơ này, không biết Vân Thư có thích hay không?"

Vẻ mặt của hắn lo lắng!

Hoá ra, hắn đang viết một bức thư tình cho Kỷ Vân Thư!

Lộ Giang vẫn rất cung kính đứng đó, thỉnh thoảng ngẫu nhiên trộm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên mặt Vương gia nhà mình đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc.

Vương gia quả nhiên đã trúng độc tình yêu, hơn nữa đã đạt tới trạng thái không cách nào chữa trị.

Đồng thời với khi Cảnh Dung đang thưởng thức tác phẩm của mình, hắn không chút để ý nói một câu.

"Lão gia hỏa kia rốt cuộc đã sống trên đời lâu rồi, hơn nữa còn là nguyên lão ba triều. Khi hành sự, nhất định phải cực kỳ cẩn thận. Vì vậy, ngươi hãy một mặt âm thầm phái người theo dõi nhất cử nhất động của Lý phủ, mặt khác...... hãy bí mật theo dõi Lý Cương."

Lý Cương!

Nhi tử của Lý lão tướng quân!

Ôi trời, thật sự hắn ta được gọi là Lý Cương!

Lộ Giang không hiểu: "Trước mắt Lý Cương vẫn còn ở Thanh Châu, ngay cả khi nữ nhi chết hắn ta cũng vẫn chưa tới. Hơn nữa Lý lão tướng quân vào kinh, hắn ta cũng không đi theo. Vì sao Vương gia muốn phái người theo dõi hắn ta?"

Cảnh Dung thu lại nụ cười hạnh phúc trên mặt, đột nhiên trầm lạnh xuống. Đôi mắt dài và hẹp, giống như một lưỡi dao sắc bén, nhìn chằm chằm Lộ Giang!

"Lý Cương này, nhìn giống như một con chuột nhắt, nhưng vẫn là nhi tử của lão gia hỏa kia. Rốt cuộc, lão tử như thế nào, nhất định sẽ có nhi tử dạng đó. Vì vậy, nếu như lão gia hỏa kia thật sự có mục đích riêng, nói không chừng, có thể tìm hiểu được ở trên người nhi tử của hắn."

"Thuộc hạ đã hiểu."

"Chuyện này, đừng nói với Vân Thư, để nàng an tâm chờ ở Trúc Khê Viên, tập trung vào việc họa hình người từ đống xương trắng."

"Vâng!"