Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 221: Đây là của Kỷ Bùi




Mùi hôi thối này, quả thực khiến người muốn lên tiếng chửi đổng!

Kỷ Vân Thư chịu đựng mùi tanh tưởi này, yên lặng rút lui vài bước, trong lòng thực sự bối rối!

Nơi này, nàng không tìm được dấu chân thích hợp kia!

Hay dấu vết kia căn bản không phải là dấu chân?

Chẳng lẽ tất cả đều do bản thân nàng suy nghĩ quá nhiều mà thôi!?

Sau đó Tô Tử Lạc hạ lệnh, toàn bộ mọi người đều tan ra, hắn nghiêng mắt nhìn Kỷ Vân Thư hỏi, "Tiên sinh có phát hiện gì không?"

Nàng lắc đầu!

"Xem ra tiên sinh đã đi một chuyến vô ích."

"Ta đoán vậy!" Nàng đáp lại một cách yếu ớt. Nàng thở dài một hơi, chắp tay về phía Tô Tử Lạc, "Việc này đã phiền toái Tô tiên sinh, vậy tại hạ xin cáo từ trước, nếu vụ án có tiến triển gì, tại hạ sẽ quay lại đây."

Nàng đang chuẩn bị rời đi, Tô Tử Lạc đột nhiên gọi nàng.

"Kỷ tiên sinh? Không, phải là Kỷ cô nương mới đúng."

Bước chân Kỷ Vân Thư dừng lại!

Hắn đã biết nàng là nữ nhân, cũng chẳng có gì lạ. Lý Thời Ngôn há hốc mồm, tất nhiên cũng không nói gì.

Ngay trước mặt mọi người nơi đây, hắn gọi nàng là "Kỷ cô nương", không những đã đưa cho nàng một con dao nhỏ, sau đó còn khiến nàng tự đâm vào người mình.

Không hiểu, những người khác nghe có rõ hay không!?

Kỷ Vân Thư mím môi, nói, "Tô tiên sinh còn có việc gì hay sao?"

Nàng vẫn mạnh mẽ, không hề bối rối!

Tô Tử Lạc: "Ta chỉ muốn hỏi một câu, trên người của ngươi, có mang theo cái tua rua kia hay không?!"

Ồ!

Trái tim Kỷ Vân Thư lỡ mất một nhịp, đôi mắt không thể không co rụt lại.

"Sao ngươi biết về chiếc tua rua kia?"

"Thời Ngôn đã nói với ta."

"Ồ!" Nàng thầm thì.

Xem ra Lý Thời Ngôn thật sự không dấu diếm hắn điều gì!

Tô Tử Lạc di chuyển xe lăn đi tới, rút ra một vật từ trong tay áo to rộng của mình, đưa cho Kỷ Vân Thư nhìn xem.

Chiếc tua rua nho nhỏ kia, nhẹ nhàng đung đưa ở trên ngón tay của hắn.

Đúng vậy, đó chính là chiếc tua rua kia, giống như đúc chiếc tua rua mà Kỷ Bùi đã đưa cho nàng.

"Sao ngươi lại có cái này?" Giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào.

Tô Tử Lạc thờ ơ nói, "Ngươi cảm thấy nó rất quen thuộc hay sao?"

"Đây là của Kỷ Bùi!"

"Đúng vậy, đây là của hắn." Tô Tử Lạc đáp lại.

Ồ!

Trong khoảnh khắc, cả người Kỷ Vân Thư giống như bị điện giật, một trận hỗn loạn lướt qua đại não, bỗng nhiên khiến nàng bị chấn một chút.

Đôi mắt nàng không thể không đỏ lên, phớt lờ ánh mắt Kinh Triệu Doãn vẫn luôn dừng ở trên người mình.

Nàng không thể không tiến về phía trước, giơ tay lên nắm lấy chiếc tua rua đang đung đưa trong tay Tô Tử Lạc, nhưng khi ngón tay nàng vừa mới chạm vào chiếc tua rua, trong nháy mắt đã bị Tô Tử Lạc rút lại.

Khi nàng chưa kịp có phản ứng lại, chiếc tua rua kia đã bị Tô Tử Lạc thu vào trong ống tay áo.

"Thứ này, ngươi rốt cuộc đã lấy nó từ đâu?"

"Ngươi rất muốn biết hay sao?"

"Đúng vậy!"

Tô Tử Lạc chỉ nhẹ nhàng cười cười!

Hắn không đáp lại lời của Kỷ Vân Thư.

Nhưng hắn lại ra hiệu một cái ánh mắt với tuỳ hầu bên cạnh, tùy hầu kia lập tức đi tới, đẩy xe lăn của hắn xoay người chuẩn bị rời đi.

Kỷ Vân Thư bước nhanh vài bước, muốn đuổi theo bọn họ, nhưng đã bị người của Tô Tử Lạc ngăn cản.

"Ngươi hãy nói đi, Kỷ Bùi rốt cuộc đang ở đâu? Rốt cuộc ngươi đã lấy chiếc tua rua kia từ đâu?"

Lúc này, nàng có vẻ cực kỳ kích động.

Thậm chí có chút phát điên!

Nàng đã mất hết lý trí!

Nhưng cho dù nàng truy vấn như thế nào, Tô Tử Lạc đều không hề đáp lại, mấy tên binh lính bắt đầu bao vây quanh Tô Tử Lạc.

Kinh Triệu Doãn một bên cũng trở nên thất thần.

Đây là Kỷ tiên sinh mà hắn từng biết hay sao?

Vì thế hắn cẩn thận tiến lên, hỏi một câu, "Kỷ tiên sinh, ngươi không sao chứ?".

Không sao?

Sao có thể không sao?

Không thấy rằng lúc này nàng đang nóng nảy hay sao?

Đôi mắt Kỷ Vân Thư đỏ ngầu, trơ mắt nhìn Tô Tử Lạc rời đi, cảm giác này giống như có người đang cắm đao vào trong ngực nàng, đau đớn xuyên tim!

Nhưng ít ra, nàng đã biết một điều.

Đó chính là Tô Tử Lạc có liên quan tới Kỷ Bùi.

Vậy thì, bọn họ rốt cuộc có phải cùng một người hay không?

Những nghi vấn xoáy vào trong tâm trí nàng, khiến nàng không biết làm sao.

Nàng không nhớ rõ bản thân mình đã ngây người trong trạm dịch này bao lâu, cũng không nhớ rõ bản thân mình đã rời khỏi nơi đó như thế nào.

Nàng giống như một khối vỏ rỗng, thất hồn lạc phách đi ở trên phố.

Lúc này, bầu trời đã tối đen, trên đường rất ít người qua lại.

Đột nhiên, một tiếng động vang lên, truyền tới từ phía sau nàng.

Nàng giật mình một cái, quay người lại, lập tức nhìn thấy một hắc y nhân cầm kiếm trong tay đang đâm về phía nàng.

Một khắc kia, nàng cũng không hề sợ chết!

Nàng chỉ có chút buồn bực, vì sao bản thân mình luôn gặp phải đám hắc y nhân lao tới ám sát, nàng không phải là người có lực uy hiếp gì, dựa vào đâu mà liên tiếp dùng đao dọa nàng?

Trong đầu nàng còn đang nghĩ tới những điều này, thanh kiếm kia gần như đã chạm tới trước mặt nàng.

Nhưng ngay khoảnh khắc kia, thanh kiếm đã bị người đẩy ra.

Thời Tử Câm lao ra từ trong bóng đêm, trên người dường như mang theo sự lạnh lùng ngột ngạt!

Khí thế này, không hề thua kém hắc y nhân chút nào.

Kỷ Vân Thư cứ nhìn hai thân ảnh chém giết nhau như vậy, thân thủ Thời Tử Câm đúng là không tệ, cho dù thân mình tương đối nhỏ gầy, nhưng thích khác cao lớn kia vẫn bị nàng chém một nhát kiếm nên đành phải thối lui.

Sau khi hắc y nhân bị Thời Tử Câm đâm một kiếm, lúc này hắn rời đi cùng với vết thương trên người.

Thời Tử Câm thu thanh kiếm trong tay vào trong chuôi kiếm, bước nhẹ tới trước mặt Kỷ Vân Thư, lạnh nhạt hỏi một câu, "Ngươi không sao chứ?"

"Ta không sao, ngươi thì sao?"

"Không sao!"

Lời này còn nói chưa xong, Kỷ Vân Thư đột nhiên chú ý tới cánh tay của nàng.

Quần áo đã bị kiếm đâm thủng, vẫn còn đang chảy máu, bộ quần áo vốn có màu đỏ sậm của nàng dường như đã bị nhuộm thành màu đen.

Kỷ Vân Thư không nói câu nào, ngay lâu tức xé một miếng vải trên quần áo mình, vốn định băng bó cho nàng ấy trước, nhưng Thời Tử Câm lại lùi về phía sau vài bước.

"Ngươi đang chảy máu!"

"Ta không sao."

"Thân thể quan trọng, lại đây."

Kỷ Vân Thư nói giọng hơi nặng nề một chút!

Không đợi nàng ấy cự tuyệt mình, Kỷ Vân Thư đã kéo nàng ấy tới bên cạnh mình ngồi xuống, dùng sức kéo quần áo nàng ấy đã bị đâm thủng ra một chút, lộ ra vết thương bị đâm rách da thịt.

"Có chút đau, ngươi nhẫn nhịn một chút."

Thời Tử Câm vẫn thờ ơ, thậm chí có chút cảm giác bị người cưỡng bức.

Từ nhỏ đến lớn, trên người nàng đều có vô số vết thương lớn lớn bé bé, chút thương thế này, bất quá chỉ là một góc của tảng băng chìm mà thôi.

Sau khi băng bó xong miệng vết thương, Kỷ Vân Thư nói, "Chuyện đêm nay, không cần nói với Dung Vương."

Hả?

Thời Tử Câm nghiêng đầu tò mò nhìn Kỷ Vân Thư.

"Tóm lại ngươi hãy hứa với ta, đừng nói cho hắn biết, được không?"

"Ngươi không muốn khiến hắn lo lắng?"

Đây có lẽ là lần nói chuyện nhiều nhất mà Thời Tử Câm nói với Kỷ Vân Thư trong mấy ngày gần đây.

Không phải Kỷ Vân Thư sợ Cảnh Dung lo lắng, nhưng ——

Nàng thật sự đã quá mệt mỏi!

Người ám sát mình, không phải là người của Tiêu Phi thì chính là người của Cảnh Diệc.

Còn có thể là ai!?

Nhưng giờ phút này, nàng lười giải thích, gật gật đầu, "Đúng vậy! Vì thế, đừng nói với hắn, được không?"

Thời Tử Câm gật đầu.

Lúc này hai người mới chậm rãi đi về tới Dung Vương phủ.

Vừa mới tới cửa, Thời Tử Câm đã lập tức nhảy lên xà nhà, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Kỷ Vân Thư không để ý tới, trong lòng nàng vẫn còn đang suy nghĩ tới chiếc tua rua ở trong tay Tô Tử Lạc.