Nữ Ngạo Kiều Lại Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

Chương 47: Hạnh Phúc Ở Thế Giới Cổ Đại





Lạc Ân cảm thấy rất mãn nguyện, nàng vậy mà có được Cố Mạc Phong phiên bản hiện đại lẫn cổ đại!!! Trước đây, vào cái ngày mà Cố Mạc Phong mất tích trong trí nhớ của nàng, trái tim nàng đã gần như đông cứng.

Nhưng cuối cùng, người làm nàng thương nhớ trước kia, giờ đây cũng đã ở bên cạnh, từng chút từng chút sưởi ấm trái tim nàng rồi.
Kể từ ngày hai người ở bên nhau, mọi chuyện dường như thay đổi chóng mặt.

Người trước đây luôn vây quanh, tìm mọi cách để gây sự chú ý từ giờ đây chỉ cần ngồi im, đợi người kia đến sủng ái.

Lạc Ân không ngờ sư phụ ở thế giới này một khi yêu lại dính người không thua kém gì ở hiện đại.

Hắn lúc nào cũng kè kè bên cạnh nàng, mọi việc đều ôm hết vào người, nàng chỉ cần động một ngón tay, hắn lập tức giận dỗi.

Điều này làm nàng rất bất lực.
Mà điều làm nàng áp lực hơn nữa, đó chính là chuyện ngủ chung, phải, là ngủ chung đó!
Cố sư phụ ban ngày dính người, ban đêm cũng dính người không kém.


Rõ ràng, lúc ngủ nàng chỉ nằm một mình, thế nào khi tỉnh lại, bản thân không biết khi nào đã bị người kia ôm chặt vào lòng rồi.
Quả thật, ban đầu Lạc Ân cảm thấy không quen lắm, dù sao nàng trước nay đều ngủ một mình, thêm nữa, cô nam quả nữ, cùng ở chung một căn phòng cũng không được hay cho lắm thì phải?
Nhưng nàng đã nói hết lần này đến lần khác, nam nhân kia lại làm như không nghe thấy, thậm chí, hắn còn tỏ ra tội nghiệp nói: "Thiếu Ân Ân, ta ngủ không được!".
Nàng không chống cự lại được sự đáng yêu này của hắn, rốt cuộc mắt nhắm mắt mở mặc kệ hắn muốn làm sao thì làm.
Theo lời Cố Lê nói, thì bây giờ Cố Mạc Phong giống như một con chó không thể thiếu hơi chủ, mà chủ nhân là Lạc Ân lại luôn mặc kệ tất cả mà sủng chú chó này.
Cố Mạc Phong nghe được, cực kì không hài lòng mà phản bác: "Không phải! Rõ ràng ta và Ân Ân là chủ nhà, sư huynh mới là nhân vật còn lại mới đúng!!!"
Cố sư huynh bị chọc tức không hề nhẹ, quay sang Lạc Ân nhằm đòi lại công bằng.
Lạc Ân cảm thấy mình giống cô giáo trông trẻ hơn, chăm những hai đứa trẻ to xác, đứa nào đứa nấy cực kì cứng đầu.

Nhưng mà đương nhiên nàng sẽ không nói ra lời này được.

Nàng nghĩ lại, dạo này hình như đúng là nàng hơi sủng Cố Mạc Phong thật, nhưng nàng sẵn lòng mà, vậy nên Lạc Ân không chút do dự gật đầu đồng tình, Cố Mạc Phong nói gì, nàng đều cảm thấy đúng hết.
Cố Lê cứng họng nhìn hai người đang thắm thiết nhìn nhau kia, hắn có xúc động muốn quay về quá khứ, không chúc hai tên sói mắt trắng này nữa, hắn sẽ dùng hết sức để chia rẽ hai người!!!
Cứ như vậy, cả ba người mỗi ngày đều trôi qua trong cảnh gà bay chó sủa.

Đương nhiên, đa số đều là Cố Lê đơn phương gây chuyện, hắn đặc biệt ngứa mắt hai người suốt ngày phát cẩu lương này.
----
Dưới gốc cây cổ thụ, Lạc Ân ngồi trong lòng Cố Mạc Phong, thoải mái nhắm mắt muốn ngủ.

Bỗng, nàng cảm thấy bên tai hơi nóng, sau đó, giọng nói trầm thấp say mê của nam nhân lọt vào tai: "Ân Ân, nàng nói xem, nàng muốn tổ chức lễ thành hôn như thế nào?"
Cảm nhận được người sau lưng ôm mình càng ngày càng chặt, Lạc Ân đưa tay mình đặt lên tay đối phương, nhẹ vuốt v e, nàng nhìn những làng mạc xa xa, ánh mắt dịu dàng, nàng nói: "Chỉ cần có chàng là được rồi."
Cố Mạc Phong cười cười, tựa cằm lên vai nàng, gương mặt thỏa mãn: "Được".

Ta cũng chỉ cần có nàng là được, Ân Ân à.
Cả hai cùng hạnh phúc tựa vào nhau, những gì chàng thấy được, nàng cũng thấy được.

Đối với họ, chỉ cần cùng đối phương bình bình đạm đạm trải qua cuộc sống như vậy là đủ rồi.
-----
Lạc Ân mở mắt ra.

Cô nhìn bộ đồ ngủ mình đang mặt, lại nhìn mọi thứ xung quanh một lượt, hơi thẫn thờ mà chớp mắt.
Tất cả...!thật sự chỉ là mơ sao?
Hình như, bên ngoài trời đang mưa thì phải nhỉ?
Lạc Ân từ từ đi đến bên cửa sổ, đưa tay kéo tấm rèm mỏng manh qua một bên, lặng lẽ ngắm nhìn màn mưa bên ngoài.
"Mưa lớn thật đấy..."
Không cảm xúc mà cảm thán một câu như vậy, bỗng ánh mắt của cô bắt gặp được một thân ảnh quen thuộc.
Lạc Ân cố gắng nhìn kĩ, người đứng trước nhà cô...
Người kia dường như cũng cảm giác được có người đang nhìn mình, hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào vị trí nơi cô đứng.
Hai người, cách màn mưa, cách lớp cửa kính, cứ như vậy nhìn nhau.
Người đứng trong mưa bỗng cười lên, mở miệng nói gì đó.

Rốt cuộc Lạc Ân không nhịn được nữa, áo ngoài không khoác, dép cũng không mang, một đường chạy ra ngoài.
Cố Mạc Phong nhìn người con gái đang chạy về phía mình, hắn cười thật tươi, đôi mắt đỏ cả lên, không nhìn kĩ còn tưởng là bị nước mưa làm đỏ.

Cô gái chạy thẳng từ trong nhà ra, không dừng lại một chút mà chạy đến trước mặt chàng trai, vươn tay ôm chặt lấy.
Lạc Ân không hỏi tại sao hắn lại đứng đội mưa trước nhà cô vào lúc này.

Cố Mạc Phong cũng không hỏi tại sao Lạc Ân lại ôm chặt mình mà khóc như vậy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô khóc lớn như vậy, nước mắt hòa cùng nước mưa làm ướt đẫm cả gương mặt trắng nõn nhợt nhạt.

Lạc Ân không giỏi thể hiện cảm xúc ra ngoài, cũng không muốn người khác thấy mình khóc nhưng người trước mặt cô là Cố Mạc Phong, là người mà cô dõi theo cả đời này.
Một chút, một chút nữa thôi, cô và hắn có thể thành hôn với nhau được mà.
Nhưng mà không sao...!cô và hắn còn có cơ hội bên nhau cả đời này mà.
Nghĩ như vậy, Lạc Ân lặng lẽ cong môi lên, ở bên tai hắn nói nhỏ: "Cố Mạc Phong, Cố Mạc PHong, Cố Mạc Phong..."
Cô cứ như trẻ con mà gọi tên hắn như vậy.
Mỗi lần cô gọi ba tiếng Cố Mạc Phong, hắn sẽ dịu dàng mà đáp lại một tiếng "Ừ".
Hai người cứ đứng như vậy dưới mưa, dường như không để ý đến cơn mưa đang không ngừng rơi trên người mình, họ chỉ tập trung tận hưởng hơi ấm từ nhau, tận hưởng khoảnh khắc hai trái tim cùng hòa chung một nhịp.