38: Đã từng gặp rất nhiều lần sao?
Hôm nay, trời đặc biệt đẹp, bầu trời trong vắt, không khí trong lành, đứng yên ở một nơi liền có thể cảm nhận được làn gió mát lạnh nhẹ nhàng lướt qua da thịt, làm người ta cảm thấy thoải mái, thư thái lạ thường.
Lạc Ân cũng vậy, lâu rồi nàng chưa cảm thấy tâm mình được thư thái như vậy, nên quyết định sẽ lên núi hái trà về ủ.
Thông thường, nàng đều sẽ lên núi với sư phụ, nhưng với thái độ gần đây của sư phụ đối với nàng thì đương nhiên sẽ không có việc hắn chịu đi cùng nàng rồi.
Do đó, nàng đã biết trước hôm nay mình sẽ đi một mình.
Chỉ là...
"Lạc cô nương, ta nghe Cố Lê nói ngươi muốn đi lên núi hái trà sao? Ta có thể đi cùng cô nương không? Thật ra... ta chỉ là tò mò một chút, vì trước nay ta chưa từng tận tay hái trà bao giờ...".
Lạc Ân nhìn Cố Nhạc xuất hiện trước mặt mình, hơi bất ngờ, nhưng nàng cảm thấy đi một người là đi, đi hai người cũng là đi nên dứt khoát đồng ý.
Cố Lê nhìn nhìn hai người đang vừa nói vừa đi kia, nở nụ cười tươi rói. Không được, hắn không thể nhìn cảnh này một mình, phải để Cố Mạc Phong nhìn thấy cùng thì hắn mới cảm thấy thỏa mãn.
Vậy nên....
"Sư đệ, sao bây giờ ngươi mới về? Ân Ân vừa mới lên núi hái trà rồi, không phải bình thường đều là đệ đi cùng nó sao? Nhưng không sao đâu, đệ cũng đừng quá lo lắng cho Ân Ân, võ công của nó đệ cũng biết rồi đó, hơn nữa...". Cố Lê nhìn người nào đó đang đen mặt đứng trước mặt mình, không hiểu tại sao lại thấy hắn đang tủi thân nhỉ? Haha nếu nghe được vế sau, hắn sẽ cảm thấy như thế nào đây? Cố Lê trong lòng hóng hớt muốn chết, ngoài mặt lại làm ra vẻ quan tâm.
"Hơn nữa, đã có Cố Nhạc đi cùng Ân Ân rồi, đệ không cần quá lo lắng đâu!"
Vừa dứt lời, Cố Lê thành công thấy được vẻ mặt như ăn phải ruồi của ai kia. Quả thật, ngày lành của Cố Lê hắn tới rồi!!! Ông trời chắc chắn cũng là không nhìn được bộ dáng kiêu ngạo kia của Cố Mạc Phong cho nên mới đưa Cố Nhạc đến!
Cố Mạc Phong hiện giờ không có hơi sức đâu mà quan tâm giọng nói chứa ý cười hả hê của sư huynh hắn nữa. Bây giờ, trong đầu hắn đang tưởng tượng đến cảnh hai người kia ở riêng với nhau. Chỉ nghĩ đến đây, hắn đã thấy trái tim đau nhói, lòng hắn nóng như lửa đốt rồi.
-----
Lúc này, Lạc Ân và Cố Nhạc đã tới nơi, hiện tại cả hai đang hái trà.
"Lạc cô nương, ở nơi này thật sự rất đẹp, ta chưa từng thấy nơi nào có không khí trong lành như vậy cả!". Cố Nhạc học theo Lạc Ân, vụng về vươn tay ra hái, nhìn qua, tâm tình của hắn dường như rất vui vẻ.
Lạc Ân vốn còn đang cố chấp muốn tìm ra được ít manh mối trên cái người làm nàng cảm thấy như đã gặp qua ở đâu nhưng không nhớ ra được này, vậy nên cũng không bỏ qua cơ hội tiếp xúc với hắn, nàng nghe hắn nói vậy thì nét mặt vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng vẫn mở đôi môi nhỏ đáp lại: "Công tử nói đùa, trên đời này có rất nhiều nơi trong lành hơn nơi đây, cũng có nhiều nơi đẹp hơn cả nơi này".
Cố Nhạc không cho nàng gọi hắn là sư thúc, hắn nói đối với hắn, hắn chỉ là con của phụ thân, ngoài ra không còn thân phận gì khác, nàng cứ xem hắn như một người bạn mới quen mà xưng hô, không cần câu nệ.
Người ta đã nói đến mức như vậy, Lạc Ân cũng không thể nói lại cái gì, vậy nên dứt khoát gọi một tiếng 'công tử'. Nàng nhìn ra Cố Nhạc không hài lòng với cách gọi này, nhưng nàng làm như không thấy, từ đó đến nay vẫn gọi là công tử.
Cố Nhạc nghe nàng nói vậy, hắn cười cười: "Lạc cô nương, dù có đi qua bao nhiêu nơi đi chăng nữa, ta cũng chắc chắn đây là nơi đẹp nhất!". Vì nơi này có nàng...
Nhưng đương nhiên, lời này Cố Nhạc sẽ không nói ra, hắn chỉ nhìn nàng cười, trong mắt như có vạn vì sao vậy.
Lạc Ân không hiểu tại sao hắn lại có thể chắc chắn như vậy, nhưng cũng không muốn nói gì quá nhiều nên chủ đề này kết thúc tại đây. Lạc Ân cực kì không thích cảm giác hiện tại, vì càng nghe giọng nói của hắn, nàng lại càng cảm thấy hai người đã từng gặp nhau, nhưng cố tình lại không nhớ ra được người này mình đã gặp ở đâu, điều này làm nàng cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Vì vậy, Lạc Ân quyết định không nhịn nữa, trước khi Cố Nhạc định nói gì đó, nàng đã mở miệng trước: "Công tử! Trước đây ta với ngươi từng gặp nhau sao?"
Nàng vừa nói xong, liền thấy trong mắt Cố Nhạc hiện lên vẻ kinh ngạc cùng vui mừng, hắn cười, nụ cười cực kì vui sướng: "Nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng có một lần Lạc cô nương có ấn tượng với ta."
Nghe hắn nói vậy, Lạc Ân giống như rơi vào sương mù. Ý của hắn là nàng đã gặp hắn rất nhiều lần nhưng không nhớ ra hắn sao? Nghĩ như vậy, Lạc Ân liền cảm thây không ổn, nếu gặp nhau một lần nhưng không nhớ ra, nàng còn có thể chấp nhận, nhưng ý của Cố Nhạc rõ ràng là hắn và nàng đã gặp nhau nhiều lần, vậy mà nàng lại không nhớ ra hắn! Rốt cuộc là tại sao chứ???
"Ta và công tử... từng gặp nhau ở đâu?" Chẳng lẽ, trí nhớ của nàng thật sự có vấn đề, nếu thật sự như vậy, nàng phải luyện lại trí nhớ mình mới được!!!
"Chúng ta..."
"Ân Ân, đi hái trà tại sao không nói với ta một tiếng?"
Cố Nhạc chỉ vừa mới cất tiếng đã bị lời nói của Cố Mạc Phong đánh gãy.
Lạc Ân chưa phản ứng kịp, nàng bây giờ đang rất muốn nghe câu trả lời của Cố Nhạc, trong lòng cực kì nôn nóng, vậy nên lại tiếp tục hỏi lại lần nữa: "Chúng ta đã gặp nhau ở đâu trước đây vậy?"
Nàng vừa dứt lời, liền cảm thấy không đúng! Từ từ đã! Giọng nói vừa rồi… là của sư phụ thì phải? Lạc Ân bây giờ mới nhìn thấy người đang đứng cách nàng không xa, lần này nàng có thể nhìn thấy rõ ràng sự tức giận trên mặt hắn... Sư phụ càng ngày càng chán ghét nàng rồi sao...
39: Ghen Đến Đánh Người
Bầu không khí nhất thời rơi vào trầm mặt xấu hổ.
Lạc Ân không biết nên nói như thế nào với sư phụ nàng.
Nói rằng nàng sợ sư phụ càng thêm chán ghét mình nên mới không dám làm phiền người? Hay là nói, nàng tạm thời không muốn chạm mặt quá nhiều với người, muốn bình tâm suy nghĩ?
Nói theo cách nào cũng không ổn, vậy nên Lạc Ân quyết định im lặng.
Dù sao, trước đây nàng cũng hay dùng sự im lặng để đáp lại hắn đó thôi.
Chỉ là, cố tình Cố Mạc Phong lại không nghĩ như vậy.
Hắn thấy thiếu nữ kia vậy mà im lặng không nói một lời nào.
Vừa rồi không phải còn bừng bừng hứng thú đi hỏi chuyện người ta sao? Đến lượt hắn, sắt mặt liền ngay lập tức thay đổi!!!
Cố Mạc Phong tức quá hoá cười, gằn giọng nói: “Sao vậy? Không trả lời được? Hay đúng hơn là không muốn trả lời?”.
Vừa nói, hắn vừa tiến đến gần Lạc Ân, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị người chặn lại.
Cố Nhạc đứng một bên quan sát, thấy bầu không khí dần dần không đúng, liền theo bản năng đứng chắn trước mặt Lạc Ân.
“Cố Mạc Phong, huynh đừng làm Lạc cô nương sợ hãi!”
Bị một người ngoài dùng giọng điệu như vậy nói, mà người này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng dán lên hàng chữ: Ta muốn cướp Lạc Ân đi!, Cố Mạc Phong rốt cuộc không nhịn được, đánh ra một quyền, lực sát thương không cần nói cũng biết sẽ lớn đến mức nào.
Cố Nhạc đương nhiên nhận ra sát ý của người đối diện, đây chính là kết quả mà hắn muốn.
Nam nhân này vẫn như vậy, chỉ cần liên quan đến Lạc Ân đều sẽ dễ bị kích động như vậy.
Cố Nhạc trúng chiêu, phun ra một ngụm máu, run rẩy tựa vào người phía sau.
Lạc Ân cũng bị sư phụ nàng làm cho bất ngờ, hắn sao vậy? Tại sao lại dễ nổi nóng như vậy chứ? Trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra những hành động bốc đồng này, rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với sư phụ?
Tuy trong lòng đang lo lắng cho trạng thái của sư phụ, nhưng Cố Nhạc cuối cũng vẫn là vì nàng mà bị thương, Lạc Ân không thể xem như chưa có chuyện gì mà bỏ đi được.
Vậy nên, nàng chỉ có thể vươn tay đỡ người, tận lực không để hắn dựa quá gần nàng, khoảng trống giữa hai người rộng đến mức nhéc thêm cả một đứa bé.
Trong mắt người đang bị lửa giận che mắt như Cố Mạc Phong thì lại biến thành nàng lo lắng, săn sóc mà đỡ lấy nam nhân khác.
Hai người hận không thể dính chặt vào nhau.
Cố Nhạc chưa đợi Cố Mạc Phong nói gì, đã mở lời trước: “Lạc cô nương, ta không sao, sư phụ cô nương ra tay vẫn rất tiết chế.
Khụ… chỉ là ta quá yếu nên mới như vậy thôi, cô nương đừng giận huynh ấy!”
Lạc Ân trong lòng nghi hoặc, nàng tại sao phải giận sư phụ chứ? Nếu không phải việc này có liên quan đến nàng, thật ra nàng cũng không muốn đứng ra đỡ lấy người đâu.
Suy nghĩ là vậy, nhưng cũng không thể nói ra khỏi miệng được, Lạc Ân đành gật đầu tỏ vẻ đã biết cho qua chuyện.
Nàng hỏi: “Cố công tử có đi được không? Ta đưa ngươi về trị thương.”
“Ta… vẫn đi được, Lạc cô nương để ta tự đi được rồi.”
“Vậy thì…” được thôi.
Nhưng hai chữ sau chưa kịp nói ra thì đã bị Cố Mạc Phong chặn ngang.
“Vừa rồi là ta không kiềm chế được mình, làm cho Cố huynh bị thương, việc đưa về trị thương cứ để ta đi, xem như là ta chuộc lỗi với Cố huynh.
Cố Mạc Phong giờ đây đã trở lại dáng vẻ thong dong bình thường, tươi cười nhận lỗi.
Lời nói vô cùng chân thành… nếu không để ý đến khí lạnh xung quanh hắn.
Hắn không thể để tên Cố Nhạc đó có bất kì cơ hội nào dính lấy Ân Ân của hắn được!
Lạc Ân thấy sư phụ cuối cùng cũng trở lại bình thường liền thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sư phụ lúc này mới chính là sư phụ mà nàng biết.
“Không sao, không sao.
Chúng ta là người luyện võ, chỉ bấy nhiêu đây thì có là gì? Huynh bề bộn nhiều việc, chuyện trị thương này không đáng để huynh bỏ thời gian đâu.
Có chuyện gì, ta sẽ nói với Lạc cô nương, huynh cứ yên tâm”.
Cố Nhạc lập tức mỉm cười dịu dàng đáp lại.
Thanh âm ôn ôn hoà hoà lại làm cho ai kia lại lần nữa cảm thấy sôi máu.
Đã vậy, Lạc Ân còn cảm thấy việc này không có gì không đúng mà dứt khoát đồng ý: “Được, việc này cứ để ta đi.”
Sư phụ làm người ta bị thương, nàng là đồ đệ, xử lý chuyện này là hết sức bình thường.
Chỉ là, nàng vừa nói xong, liền nhận được ánh mắt như muốn giết người của ai kia.
Nàng bị ngốc sao? Người ta là đang nhằm vào nàng đó! Vậy mà nàng thì sao? Không nhận ra thì cũng thôi đi, đường này còn vui vẻ để người ta có cơ hội tiếp cận!!!
Cố Mạc Phong một mặt mắng nàng, một mặt chửi thầm tên Cố Nhạc tâm cơ, một mặt nữa là vì sự mất kiểm soát của mình mà ảo não.
Hắn nhận ra tình cảm của mình đối với nàng không bình thường, nó đang dần dần biến chất.
Vậy nên, hắn theo bản năng muốn trốn tránh nó, để mình không bị lún quá sâu, cũng là để… nàng không bị kéo xuống vực cùng hắn.
Nhưng, khi nhìn nam nhân khác để ý đến nàng, hắn lại không nhịn được mà khó chịu, không nhịn được mà muốn đi chia rẽ hai người.
Trong khi sư phụ Cố đang ngổn ngang suy nghĩ, đầu của Lạc Ân vẫn đầy dấu châm hỏi.
Nàng làm như vậy không đúng sao? Tại sao sư phụ lại càng tức giận hơn vậy?