34: Sao Sư Phụ Yêu Đương Vào Thì Có Vẻ Hơi Ngốc Ngốc Nhỉ
Tối hôm đó, biệt thự Cố gia.
Hôm nay là ngày mà Cố Mạc Phong vui nhất từ khi hắn ra đời tới nay.
Cô gái hắn thích cũng thích hắn, hai người cuối cùng cũng ở bên nhau, hắn không vui sao được.
Trước khi chìm vào giấc ngủ say, hắn còn phải nghe được giọng nói của Lạc Ân, vậy nên ngay lập tức hớn hở gọi cho cô.
"Alo, Mạc Phong?"
Nghe giọng ngái ngủ, hiếm khi mềm mại như vậy của cô, Cố Mạc Phong không kiềm được mà cười thật tươi, trong lòng lúc này đã tưởng tượng ra hàng trăm dáng vẻ khi ngủ của Lạc Ân rồi.
Hắn hận không thể lập tức xuất hiện bên cạnh cô lúc này, ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương trên người cô rồi cùng chìm vào mộng đẹp!
"Alo? Mạc Phong, anh có đó không?".
Sao lại gọi rồi im lặng như thế nhỉ? Chẳng lẽ là có chuyện gì?
Nghe giọng ngái ngủ của cô rất nhanh chuyển thành lo lắng, Cố Mạc Phong lúc này mới hoàng hồn, ngay lập tức để môi sát vào điện thoại, trầm thấp nói: "Ân Ân, không có gì, chỉ là tôi nhớ em mà thôi"
Đầu dây bên kia là một chuỗi im lặng: "...".
A, vì nhớ cô nên nửa đêm nửa hôm gọi tới sao? Không phải hai người họ vừa mới gặp đây sao? Yêu đương là phải như vậy hả? Ừm, vậy thì sau này, mỗi tối cô nên chờ hắn gọi rồi mới ngủ hay là trực tiếp gọi cho hắn rồi mới ngủ nhỉ?
Bên này, Lạc Ân còn đang ngây ngốc tự hỏi chuyện yêu đương, bên Cố Mạc Phong không nghe thấy cô nói gì liền cất giọng ủy khuất: "Em không nhớ tôi sao?"
Lạc Ân vừa nghe liền khựng lại, sau đó thở dài, kéo chăn lên cao một chút, nói nhỏ, giọng nói vậy mà còn có vài phần chiều chuộng: "Đừng quấy, em cũng nhớ anh."
Đại ma vương bên kia nghe xong, lập tức như được nạp đầy pin, cả người bừng bừng sức sống: "Ân Ân, em đang làm gì vậy?"
"Em đang nói chuyện với anh".
Sao sư phụ yêu đương vào thì có vẻ hơi ngốc ngốc nhỉ? Cảm giác của cô sai sao?
"...".
Khụ, là câu hỏi của hắn vô tri hay cô vô tâm vậy?
"Ân Ân, ngày mai em muốn ăn gì? Cháo đậu đỏ được không?".
Thật ra vì hắn nghe lén được là mai mẹ Cố sẽ nấu cháo đậu đỏ, mà mẹ hắn nấu ăn ngon không cần bàn cãi rồi, chắc chắn cô sẽ rất thích cho mà xem.
Mẹ Cố mà biết đứa con trai quý hóa của mình dùng thức ăn mình làm để đi lấy lòng bạn gái, không biết sẽ có cảm giác gì đây.
Quả thật, lúc này Lạc Ân buồn ngủ lắm rồi, cô hết chớp mắt lại chớp mắt, chớp muốn rụng lông mi mà vẫn không sao tỉnh táo được, giọng của Cố Mạc Phong bên kia lại mơ mơ hồ hồ, cô không nghe rõ lắm bên kia nói cái gì, chỉ theo bản năng ừm một tiếng rồi mất hút.
Cũng không trách Lạc Ân được, cả ngày hôm nay nhiều chuyện xảy ra như vậy, còn tốn nhiều tinh lực hơn là luyện công ở thế giới trước nữa! Cố Mạc Phong cũng không biết tiết chế, sơ hở một chút là cô thở không ra hơi.
Vì vậy nên Lạc Ân của chúng ta hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt mà thôi.
Nhưng cố tình cái tên đầu dây bên kia lại ngược lại.
Hắn hứng thú bừng bừng kể về kế hoạch của ngày mai: "Mai chúng ta đợi nhau ở cổng trường rồi cùng đi ăn sáng nhé.
Sau đó, giờ ra chơi tôi và em lên sân thượng đi! Còn khi tan học, tôi lại đưa em đi công viên chơi nhé? Còn nữa...".
Đại ma vương khi yêu vào là như biến thành một người khác, siêu cấp dính người, còn luôn không nhịn được nói rất nhiều!
Hắn còn rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng nói mãi, hắn không thấy bên kia điện thoại ừ hử gì nữa, bật loa to lên hết cỡ thì chỉ nghe được tiếng hít thở đều của ai kia.
Cố Mạc Phong cắn răng buồn bực.
Tại sao Ân Ân có thể đi ngủ chứ? Hắn còn chưa nói xong mà! Hơn nữa, hôm nay hai người như vậy, em ấy không cảm thấy cả người nhộn nhạo, thao thức không ngủ được giống hắn hay sao? Tại sao chỉ có mình hắn không ngủ được?
Cố Mạc Phong quyết định lên mạng đặt câu hỏi: "Tại sao khi bắt đầu yêu, một bên thao thức ngủ không được, còn một bên ngủ đến ngon lành?"
Câu trả lời đầu tiên hiện ra: "Vì một bên có quá nhiều tình cảm, một bên thì tình cảm chưa đủ."
Cố Mạc Phong: "!!!"
Có Trịnh Kiểm ở đây, chắc chắn hắn sẽ cười vào mặt Cố Mạc Phong, sau đó quăng cho hai chữ: "Ấu trĩ!"
Bên kia Cố đại ma vương đang suy nghĩ lung tung thì Lạc Ân lúc này đã thật sự đắm chìm vào trong mộng.
Từ ngày cô xuyên tới thế giới này, cô hầu như rất ít khi mơ về nơi kia.
Nhưng hôm nay, cô lại mơ thấy mình ở thế giới đó
-----
Trong mơ
Nàng nhìn khu vườn quen thuộc, lại nhìn Cố Lê lâu rồi không gặp đang ở bên cằn nhằn về việc Cố Mạc Phong uống mất vò rượu quý hắn khó khăn lắm mới kiếm được, Lạc Ân liền biết, lúc này nàng mơ đúng vào thời điểm nàng và Cố Mạc Phong 15 tuổi, lúc này hắn còn chưa biến mất mà không nói lời nào.
"Lão Cố, rượu của huynh thật ra cũng không ngon mấy nhỉ? Cũng may là đệ uống thử giúp huynh đó! Không cần đa tạ đâu \~ ". Lạc Ân nghe được giọng nói này, lập tức khựng người lại, quay đầu nhìn thiếu niên một thân hắc y đang ngồi ở trên mái nhà nhìn bọn họ.
Hắn mắt phượng mày ngài, tuấn mỹ đến mức làm cho người ta nghĩ là hắn không có thực. Nhất là đôi mắt kia, tưởng chừng dịu dàng như nước, nhưng nhìn thật kĩ, chỉ thấy hắc bạch phân minh, lạnh nhạt lại vô tình.
Trong một cái chớp mắt như vậy, Lạc Ân tự hỏi, đã trải qua bao lâu rồi nhỉ? Nàng đã không thấy hắn trong bộ dạng này bao lâu rồi? Mười năm, hai mươi năm hay cả đời rồi?
Cố Lê thấy cuối cùng tên trộm cũng xuất hiện, vừa chuẩn bị một hơi dài để cho người đệ đệ này của hắn một bài học thì nghe thấy câu nói này của hắn, suýt thì tức đến hộc máu. Hắn nghe được cái gì? Tên phản huynh này dám nói rượu bảo bối của hắn không ngon? Nói đang thử hộ hắn? Nói hắn không cần đa tạ?
"Cố Mạc Phong!!!! Ngươi mau xuống đây cho ta!!!! Sư huynh ta đây không ra tay, ngươi còn tưởng ta dễ bị bắt nạt sao!!!!". Người nào đó nói năng hùng hồn, sắc mặt có lẽ là do kìm nén cơn giận mà đỏ bừng, nhưng lại không nhích lên một bước, chỉ đứng đó chửi ầm cả lên.
"Sư thúc đúng là dễ bị bắt nạt thật mà". Lạc Ân dường như là theo bản năng đứng về phía sư phụ, buộc miệng đáp ngược lại sư thúc Cố Lê của nàng.
Cố Lê khựng lại trong chốc lát. Đúng là hắn đánh không lại sư đệ của hắn, cái tên khốn kiếp này vậy mà là một kỳ tài, đến cả sư phụ bây giờ cũng không thể nắm chắc phần thắng, huống chi là vị sư huynh suốt ngày chỉ lo hưởng thụ như hắn chứ?
Nhưng như vậy thì sao? Hắn đánh không lại còn không có cách khác để trị tiểu tử này ư? Không phải tên khốn đó để ý nhất là đồ đệ của hắn sao? Sư đệ ơi là sư đệ, đệ cũng đừng trách sư huynh này tàn nhẫn nhé!
Vừa nghĩ như vậy, Cố Lê vừa nhìn về phía Lạc Ân vừa lên tiếng, nở một nụ cười thâm sâu.
Lạc Ân cảm thấy không ổn, nhưng đã quá lâu, nàng không còn nhớ rõ sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo nữa rồi. Vì vậy, nàng bỏ lỡ mất một cơ hội tốt để ngăn chặn Cố Lê.
"Đệ đệ à, rượu không ngon có lẽ là do lòng đệ đang có tâm sự đúng không?". Haha Cố Mạc Phong, ngươi có gan trộm thì phải có gan thừa nhận đó nhé!
Cố Mạc Phong: "???". Hắn thì có tâm sự gì? Khoan... tâm sự gần đây của hắn không phải là đồ đệ của hắn à? Đừng nói là... nhưng làm sao sư huynh biết được?
"Ân Ân của chúng ta dù sao cũng đã cập kê, mới ngày nào còn bé xíu mà giờ đã thành thiếu nữ được người người săn đón rồi... Haizzz... thân làm sư phụ, đệ không nỡ là phải. Nhưng không sao, Cố Nhạc kia huynh xem trong mắt, không những là đại mỹ nam có thể gánh vác đời sau của Ân Ân, mà còn có võ công cao cường đủ để bảo vệ Ân Ân, người ta tài sắc vẹn toàn còn có tính tình dịu dàng, quan tâm Ân Ân hết mực..."
Lạc Ân lúc này mới nhớ ra, lúc trước, có một khoảng thời gian sư phụ bỗng nhiên lạnh nhạt với mình, chỉ cần nơi đâu có nàng, nơi đó sẽ không có sư phụ. Trong khoảng thời gian đó, nàng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt như thường nhưng chỉ có nàng biết, trong tâm mình sớm đã đau đớn khó chịu đến mức nào.
Nàng cho rằng sư phụ biết được tình cảm của nàng dành cho hắn nên mới tỏ ra chán ghét xa lánh như vậy.
——-
Năm đó, Lạc Ân cùng Cố Mạc Phong chỉ mới vừa tròn 15 tuổi.
Có một buổi tối, nàng làm bánh đậu xanh mà sư phụ thích nhất, biết được hắn ở trong sân luyện kiếm, bèn đem đến cho hắn, mong hắn chú ý đến nàng một chút. Chỉ là...
"Ngươi mang đi, ta hiện tại không muốn ăn!"
"Vậy thì con để đây, sư phụ lát nữa luyện xong lại ăn cũng được"
Nàng vừa dứt lời, một kiếm đã chém tới, bánh đậu xanh vừa mới ra lò, cứ thế rơi xuống mặt đất, tán loạn.
Lạc Ân đờ người, chớp mắt nhìn tay mình, sau đó nhìn bánh đậu xanh đã dính đầy bụi đất, cuối cùng ngước mắt nhìn Cố Mạc Phong đang lạnh mặt đứng cách nàng vài bước chân.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua má nàng, chỉ lướt nhẹ qua thôi, nhưng Lạc Ân cảm thấy nó như lưỡi dao sắc bén, cắt qua da thịt nàng, sau đó bay đi, chỉ để lại cho nàng đau đớn.
Hai người im lặng không nói gì. Một lúc lâu sau, Lạc Ân cúi đầu nhận lỗi, giọng nói đều đều, nhưng bàn tay giấu dưới tay áo lại không kiềm được mà run rẩy: "Đồ nhi không biết nghe lời hại sư phụ tức giận, mong người trách phạt". Nàng đứng đó, lục y bay bay, đôi mắt bình thường nhìn thấy hắn sẽ dịu dàng trầm lắng, nay đã vô hồn.
"Lui đi, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa! Phiền phức!"
"Vâng, đồ nhi đã hiểu."
Nàng cũng không biết mình đã đi khỏi khoảng sân ấy bằng cách nào, nhưng nàng rõ ràng, sư phụ cực kì chán ghét nàng, không muốn nàng xuất hiện trước mặt người nữa.
Đã giấu kĩ lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị phát hiện sao?