Nữ Ngạo Kiều Lại Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

Chương 10: 10: Lạ Lẫm





Lạc Ân cứ như vậy xuyên đến một thế giới hoàn toàn lạ lẫm.

Nàng trước đây là cô nhi, đã quen với việc mình không có cha mẹ, không có người thân chống lưng cho, quen với việc cô độc một mình.

Hiện giờ bỗng dưng có cha nương, bắt nàng tiếp nhận ngay là không thể.

Nhưng thật sự sâu thẳm trong thâm tâm, nàng biết nàng khao khát tình thân đến nhường nào.

Có lẽ đây là điều duy nhất Lạc Ân cảm thấy được an ủi ở nơi đất lạ này.
Mặc cho nội tâm đang loạn cào cào của Lạc Ân, thời gian vẫn cứ trôi đi không thương tiếc.

Ấy vậy mà đã tròn 3 năm kể từ khi cô xuyên tới đây.

Dù sao cũng đã ở đây tần ấy thời gian, cô đương nhiên đã dần quen với hoàn cảnh nơi đây rồi.

Quen với cách ăn mặc lạ lẫm, cách nói chuyện lạ lẫm nhưng may vẫn dùng thứ ngôn ngữ mà cô hiểu được, các món ăn ở đây hình như còn phong phú hơn trước kia rất nhiều, cô cũng biết được thứ để truyền giọng nói đến những nơi xa hơn được gọi là điện thoại,…Cô cũng dần cảm nhận được tình thân mà trước đây mình vẫn thèm muốn.

Ngôi nhà này từ trên xuống dưới đều rất cưng chiều cô tiểu thư nhỏ là cô, hận không thể lên trời hái sao xuống cho cô chơi nữa là.
Cô bắt đầu thích nơi này rồi, hầu như tất cả những lần đầu tiên của cô đều ở đây.

Còn những lần đầu tiên ở đây là gì sao? Ha cô – một Vương kiêu ngạo sẽ không có khả năng nói ra được rồi…
Một ngày nọ…
“A Lạc Lạc của chúng ta lại tè dầm nữa rồi \~”
Lạc Lạc nào đó: “…” Không phải ta muốn đâu được không? Đứa trẻ nào cũng phải trải qua điều này mà đúng không? Đúng không phải ta muốn đâu! Không thể nào!!!!
Một ngày nọ…
“Sao Lạc Lạc của chúng ta lại trầm tính thế nhỉ? Con bé giống tính của ai thế không biết? Đột biến gen sao chồng?”, Lạc phu nhận đã không dưới một lần nghi ngờ về huyết thống của đứ trẻ này.

Nếu không phải cái khuôn mặt gần như được đúc ra từ cùng một khuôn với bà thì bà đã sớm đi xét nghiệm huyết thống rồi!
Một ngày nọ…
“Lạc Lạc ơi \~ Con gọi tiếng baba mama đi nào \~”
Lạc Lac: “…” Có thể mở miệng nói với họ rằng mình không quen sao? Có thể sao!!!
Một ngày nọ…
“Tiểu thư Lạc Lạc ơi \~ Người có muốn cùng dì Hà xem phim của các “Ộp pa” không? Hay lắm nha \~”
“…” Tiếng ếch kêu thì có gì mà hay???
Một ngày nọ…
“Này bé con mặt đơ kia! Có muốn chơi xe ô tô với anh không? Đây là bộ đồ chơi mới nhất hiện nay đấy nhé! Để tránh cho bé con lão hóa sớm, anh đã tốn công sức nhiều lắm nhé!”
“…” Ta mới hai tuổi được không? Ngươi không tự thấy xấu hổ tí nào sao?
Hôm nay, trời xanh mây trắng, không khí trong lành, Lạc Ân đang ngồi trên đu quay được đặt trong vườn hoa, ngẩn người ngắm những bông hoa rực rỡ đang đua nhau khoe sắc.
Những bông hoa kia đẹp thật đấy, liệu chúng có biết trước được tương lại sẽ có ngày phải tàn phai chưa nhỉ?
Đang đưa mắt lướt nhìn biển hoa tươi đẹp kia thì bỗng tầm mắt dừng lại ở một bụi hoa hồng khuất sau hàng hướng dương.

Lạc Ân ngẩn người.

Trước đây ở đây làm gì có hoa hồng? Mới trồng sao?
Bước từng bước lại gần bụi hoa, khẽ cuối người xuống, nhìn chằm chằm màu
hồng mê người trước mắt, Lạc Ân bất động, trong đầu lướt qua một cảnh tượng:
Trên khán đại lộng lẫy, xa hoa, chỉ có hắn và cô đứng đó.

Dưới hàng ngàn cái nhìn của mọi người, hắn tới gần cô, gương mặt yêu nghiệt làm cảnh sắc lu mờ khẽ cuối xuống, đôi môi mang hương vị của hắn khẽ chạm lên vầng trán cô, dừng lại đôi chút, cánh môi lạnh lạnh hơi m ơn trớn lại chỉ khiến nơi đó nóng bừng.
Hắn nói: “Muốn truyền ấn ký thì chỉ có cách này thôi \~”
“Ngẩn người gì đấy bé con.”
Thoát khỏi hồi ức, cô dường như vẫn cảm giác được trái tim đập liên hồi của mình khi đó.

Sờ lên nơi trái tim, lúc này chỉ còn cảm giác nhói đau.

Hóa ra cô vẫn nhớ, chỉ là nó ẩn dấu quá sâu mà thồi.

Cô có thể quên hết tất cả nhưng hắn thì không.

Hắn là cấm kỵ, là ấm áp cũng là mãnh vỡ thủy tinh cứa đau trái tim cô.
Nói chung là có rất nhiều ngày nọ mà cô mỗi khi khi nhớ lại là lại câm nín.

Cố Nhạc liếc nhìn cô bé chỉ mới 3 tuổi đã khiến người khác không thể không chú ý đến này, nhìn thấy cô dù đã bị mình nhắc nhở nhưng vẫn ngẩn ngơ, nhìn một lúc không biết sao lại đỏ mặt, ho khan một tiếng, anh lên tiếng lần nữa:
“Nhóc, làm cái gì mà ngẩn người mãi thế? Đã trầm tính lại còn hay ngẩn người.

Bộ em thật sự muốn trở thành bà cụ non?” Nói rồi còn tự cảm thấy rất có lý mà gật gù cái đầu.
“…” Quay lại liếc mắt nhìn cậu nhóc nào đó, mặt vẫn không biểu tình tiếp tục cất bước đi về hướng nhà chính.
Thấy cô bé vẫn không thèm phản ứng mình, Cố Nhạc bỗng cảm thấy hơi tủi thân.

Dù sao lúc nào cũng bị người khác ngó lơ, mà người đó lại còn nhỏ hơn mình tận 4 tuổi.

Không buồn là không phải đàn ông rồi.
Lạc Ân đi được và bước mà thấy phía sau vẫn không có động tĩnh gì, nghi ngờ quay đầu nhìn lại.

Dương như cảm nhận được tầm mắt của cô, cậu bé ngước khuôn mặt trắng trẻo có hơi hồng hồng lên nhìn cô, rồi bỗng nở nụ cười tươi rói:
“Anh biết là bé con không bỏ rơi anh đâu mà, hì hì.”.