(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 98: Vinh Quang Trở Lại




Một đêm này Nhan Đình hoàn toàn không chợp mắt, bình minh len lỏi vào căn phòng ảm đạm, nhuộm lên màu sắc rực rỡ nhưng cũng không thể che lấp đi những muộn phiền.


Nhan Đình ngẩn người, nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình. Những ngón tay thon dài đẹp đẽ này từng ngập trong sắc đỏ cuồng dại, bây giờ lại có cơ hội vuốt ve thứ bảo vật trân quý nhất trên đời này.


Cho dù nằm mơ cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một người như em ấy xuất hiện trong cuộc đời cô, khoảng thời gian đầu cô đã suy nghĩ mình sẽ giết kẻ kéo mình vào mấy cái thế giới phiền toái kia như thế nào.


Nhưng bây giờ cô lại nghĩ mọi cách để bảo vệ em ấy, để làm em ấy cười. Cả nụ cười mà cô vốn dùng để che giấu sát ý của mình cũng dần trở nên chân thật hơn khi ở trước mặt em ấy.


"Giai Thụy....." cô khe khẽ gọi tên hắn.


Nếu là mọi ngày bình thường thì hắn sẽ nhanh chóng mỉm cười đáp lại cô, đôi con ngươi trong trẻo kia chỉ có duy nhất một mình cô ở trong đấy. Nhưng bây giờ hắn đang bị ác mộng bủa vây, gương mặt thống khổ tràn đầy sợ hãi.


"Gia chủ" tiếng của Phỉ Vũ phát ra từ máy truyền tin cô đặt ở bên cạnh.


"Nói đi".


"Tôi đón được Liễu gia chủ rồi, cũng sắp đến Hành chính tinh nhưng lại bị một phi thuyền bám đuôi và tấn công" giọng hắn ta trầm ổn hơn mọi ngày rất nhiều, Phỉ Vũ đang vô cùng tập trung.


"Bọn chúng nhìn thấy ký hiệu của Nhan gia nhưng vẫn tấn công sao? Bọn chó này đúng là chán sống, gửi định vị qua đi" cô nhàn nhạt nói.


Phỉ Vũ nhanh chóng gửi định vị cho cô, Nhan Đình huy động gần như là toàn bộ đội Phượng Cốt mà cô mang theo để canh ở bên trong lẫn bên ngoài phòng của Giai Thụy.


"Hai người đi theo ta là được, những người còn lại thì canh gác cẩn thận, một con kiến cũng không để lọt vào bên trong. Nếu có sơ suất gì, thì không đơn giản là nhận phạt đâu. Rõ chưa?" giọng điệu cô không chút trập trùng nhưng toàn bộ thành viên của Phượng Cốt đều cảm thấy khí lạnh xông thẳng lên não.


Bọn họ đồng thanh hô "Rõ!!", Nhan Đình mặc một bộ đồ gọn gàng cùng với hai người đi lên chiến hạm của Nhan gia. Dựa theo định vị, cô nhanh chóng đi đến một nơi mà chắc chắn bọn họ phải đi qua để mai phục.


Không lâu sau đó có thể nghe thấy những tiếng động lớn, xa xa đã có những tiểu hành tinh trôi nổi bị bắn vỡ.


"Bắn đi" cô nói.


Hai người kia nhanh chóng làm theo lời cô nói, phi thuyền của Phỉ Vũ bay sượt qua súng từ mà chiến hạm Nhan gia bắn ra, phi thuyền kia không kịp né chỉ có thể bị súng từ bắn thủng một lỗ ở mạn trái. Cũng không cần cô nói thêm thì hai người kia đã nhanh chóng dùng tia kéo, khống chế chiếc phi thuyền kia thu vào bên trong chiến hạm.


Nhan Đình đã đứng sẵn ở gần đấy mà chờ đợi, cô kéo nhẹ găng tay màu trắng trên tay mình, chậm rãi đi ra. Những người trên phi thuyền kia đồng loạt lao ra xả súng vào cô, nhưng Nhan Đình như được bảo vệ bởi một lớp khiên vô hình.


Những viên đạn như bị ghim chặt trên không trung làm mấy người kia có chút sợ hãi, cô vươn tay ra phía trước, ngân châm nhanh chóng biến thành kiếm bạc, những viên đạn bị ghim chặt trên đấy cũng lộp bộp rơi xuống.


Ngay khi mấy tên đó sững sờ thì Nhan Đình đã lao đến, kiếm bạc ngay chớp mắt chẻ đôi một người gần nhất.


"Chết tiệt, bắn đi" một tên bên đấy gằn giọng, có lẽ là người dẫn đầu của mấy tên đó nên sau khi hắn cất tiếng thì mấy người kia nhanh chóng chĩa súng về phía cô.


"Nhàm chán" cô khẽ lẩm bẩm.


Kiếm bạc nhanh chóng biến thành trường tiên, cô vút trường tiên thật nhanh, dễ dàng xuyên qua được làn mưa đạn. Có vài người bị cuốn vào, ngay lập tức bị trường tiên đánh rách quần áo, chảy máu.


Bọn họ chỉ cho là vết thương nhỏ nên hoàn toàn không để vào nó, cho đến khi từng người ngã xuống thì bọn họ mới hoảng sợ.


Nhưng trong lúc bọn họ hoảng sợ thì Nhan Đình đã xử được kha khá người, có người chết vì độc, lại có người bị trường tiên phanh thây. Mùi máu tươi vây bủa càng làm thần kinh bọn họ căng ra.


Bộ quần áo màu trắng của cô được máu tươi tô điểm thêm những chùm hoa máu, găng tay cô đã hoàn toàn trở thành màu đỏ. Đôi mắt hoa đào nhàn nhạt nhìn bọn họ, trong đấy không có nửa điểm quan tâm, tựa như chỉ đang nhìn những con sâu con kiến mà thôi.


Đám người này chắc chắn không phải là Hải tặc, nhưng cũng không giống Dị tộc cho lắm. Có lẽ là bọn cúi đầu đi theo Dị tộc để làm những con chó phản bội, những loại vũ khí này là hàng mà Dị tộc thường hay sử dụng nếu là con người thì sẽ không thể sử dụng.


Trường tiên trên tay cô cứ như một con bạch xà, hết lướt bên này lại lướt sang bên kia. Máu tươi văng tung tóe, người người dần dần ngã xuống. Cuối cùng chỉ còn lại mỗi tên lúc nãy ra lệnh cho những người khác là còn sống.


"Nhan Đình, nhớ chừa lại một người" giọng Phỉ Vũ từ trong máy truyền tin vang lên.


"Biết rồi" Nhan Đình nhẹ thở ra, ánh mắt lập tức hướng đến tên kia.


Hắn ta nhanh chóng quay súng chĩa vào mình, nhưng ngay trước khi hắn nổ súng thì trường tiên của Nhan Đình đã vút đến, xé toạc tay hắn.


Tiếng gào rú đầy thê thảm của hắn vang lên một cách kinh dị, hai người mà cô chọn đi theo nhanh chóng mở cửa rồi đi vào bên trong. Bọn họ túm lấy hắn ta rồi đánh ngất, trói lại.


"Trở về Hành chính tinh".


--------------------------


"Này, gia chủ các người dù là điều kiện gì cũng đồng ý sao?" Liễu Phi Yến cầm tẩu thuốc, phà nhẹ một hơi, khói trắng uốn lượn như bạch long đang bay lượn.


Phỉ Vũ đang ngồi trên ghế điều khiển, tay thoăn thoắt thao tác trên bàn phím. Qua một lát mới chầm chậm xoay người lại, nói:


"Liễu gia chủ không nên can thiệp quá sâu vào chuyện của Nhan gia, tới nơi chỉ cần nói với gia chủ chúng tôi là được. Chúng tôi chỉ phụ trách việc đón Liễu gia chủ đến Hành chính tinh mà thôi!".


"Hừ, đúng là chủ nào tớ nấy. Nhưng mà ta phải xem thử con bé đó đúng là cái gì cũng có thể đổi hay không!" bà ấy thanh tao ngồi xuống ghế, trên môi là một nụ cười đầy ẩn ý.


Chiến hạm của Nhan gia trở về gần như cùng lúc với phi thuyền của Phỉ Vũ, cô cũng không đổi quần áo khác, vẫn giữ nguyên bộ quần áo dính đầy máu kia.


Mấy tên lính gác nhìn cô rồi tự động đánh mắt đi nơi khác, Nhan Đình đi đến trước cửa phi thuyền của Phỉ Vũ lẳng lặng đứng chờ. Hai thành viên của Phượng Cốt nhanh chóng đưa tên sống sót kia vào bên trong để thẩm vấn.


Gió lạnh lẽo lướt qua vai cô, trên môi Nhan Đình chầm chậm nở ra một nụ cười nhạt nhẽo, "Xạch" một tiếng cánh cửa phi thuyền mở ra. Thân ảnh yêu kiều của Liễu Phi Yến nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của cô.


"Nhan gia chủ" bà ta vui vẻ cười cười.


Nhan Đình nâng mắt lên nhìn bà ta rồi lại nhẹ nhàng gật đầu, cô nói:"Thật cảm ơn Liễu gia chủ đã đến đây".


"Đừng khách sáo, dù gì điều kiện cũng rất tốt mà" Liễu Phi Yến khúc khích cười.


Dường như nhận được tin Liễu Phi Yến đến nên Trình Tuân thay mặt Bệ Hạ vội vã chạy đến đón tiếp, ông ta nhìn hai người phụ nữ đứng cạnh nhau thì sắc mặt có chút kém.


"Liễu gia chủ, không biết có ngọn gió nào đưa bà đến đây" ông ta hỏi.


"Ta chỉ đến để tặng Bệ Hạ một lá bùa bình an mà thôi, vừa hay lại gặp Nhan gia chủ ở đây".


"Vậy để ta sắp xếp phòng nghỉ cho Liễu gia chủ".


Liễu gia nhẹ gật đầu, lúc đi ngang chổ ông ta thì thuận tay dúi một lá bùa được xếp thành hình tam giác cho ông ta, nói vọng lại:" Đưa cho Bệ Hạ giúp ta".


Trình Tuân nhìn hai người bọn họ đi cùng một hướng làm sao có thể không biết hai người là cùng một phe cơ chứ, nhưng bà ta cũng đã nói vậy, đâu thể làm gì được. Nhan Đình mời bà ta đến chắc chắn là để gọi "người đó" dậy, ông ta đột nhiên có chút bất an.


Ông ta miết nhẹ miếng ngọc bội trong áo mình, mày cau lại. Cơ chế khóa trong mơ của Trình gia không dễ dàng gì phá được, ông ta không cần phải lo lắng.


----------------------------


Liễu Phi Yến cùng Nhan Đình trở về phòng, trên đường dày đặc những thành viên của Phượng Cốt đứng gác, bà ta nhìn sang Nhan Đình cười nhẹ.


"Nhan gia chủ dường như rất để ý đến người này".


Nhưng Nhan Đình cũng chẳng buồn trả lời, một mạch mở cửa ra đi vào bên trong. Giai Thụy nằm trên giường, gương mặt khi nhìn thấy cô sẽ cười rộ lên bây giờ lại nhắn nhó khó chịu.


"Ta không đánh thức em ấy dậy được, Liễu gia chủ cứ ra điều kiện, chỉ cần có thể làm được thì ta sẽ làm" cô nhẹ giọng nói.


"Ta muốn gì cũng được sao?" bà ta hỏi lại.


Ánh mắt hai người phụ nữ đối nhau, áp suất trong phòng có chút lạnh, cuối cùng Liễu Phi Yến nói.


"Vậy nếu ta nói muốn mạng của Nhan gia chủ thì sao?".


Nhan Đình nhìn bà ta một lát rồi mới chậm chạp nói:" Không được"


"Ồ, vậy.."


"Nếu ta chết, ai sẽ bảo vệ em ấy? Vậy nên Liễu gia chủ hãy ra một điều kiện khác đi" cô cắt lời bà ta, giọng điệu không chút trập trùng.


Những lời nói từ tận đáy lòng của cô làm Liễu Phi Yến có chút sửng người, tình yêu cao cả có thể hi sinh vì người mình yêu thật đáng ngưỡng mộ nhưng mà sau đó thì sao? Đều nói người kia sẽ đau khổ biết bao lâu, người mình yêu lại chết vì mình, một nỗi đau dai dẳng.


Liễu Phi Yến mỉm cười, đưa ngón tay lên môi mình, cắn mạnh. Bà ta dùng ngón tay máu ấy vẽ những kí tự kì quái trên không trung. Nhan Đình nhìn bà ta rồi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Giai Thụy.


Những kí tự kia xoay vòng trên cao, cuối cùng trở thành một vòng tròn. Bên trong chậm rãi xuất hiện những hình ảnh của Giai Thụy.


"Khóa trong giấc mơ, thứ này Trình gia dùng để kiểm soát 'người đó', không có cách phá giải nhưng ta có thể đưa Nhan gia chủ vào bên trong" bà ấy nhìn những hình ảnh bên trong rồi chậm rãi nói.


"Vào trong rồi thì phải làm gì?" cô dịu dàng vuốt tóc hắn, ánh mắt chậm rãi dao động.


"Tìm mọi cách để hắn tỉnh lại, nếu đủ nhẫn tâm có thể trực tiếp giết chết hắn trong mơ. Nhưng ta phải nhắc nhở cô đùng sử dụng năng lực của bản thẫn nếu khóa giấc mơ cảm nhận được khí tức lạ lẫm của cô nhất định sẽ bằng mọi cách kéo cô ở lại" Liễu Phi Yến cẩn thận nói, cuối cùng lại chốt một câu "Nếu bị kéo lại thì sẽ mãi mãi lạc ở bên trong. Nhan Đình, cô vẫn muốn vào chứ?"


"Vào, nhất định phải vào."


"Được, vậy nằm xuống bên cạnh cậu ta đi" bà ấy nhẹ gật đầu.


"Ảo Ảnh" Nhan Đình gọi.


Ảo Ảnh mấy ngày nay được cô cài đặt chế độ ngủ, chỉ khi cô gọi thì nó mới được khởi động lên. Nó từ bên trong một cái vali lớn chui ra, dùng bộ mặt ngái ngủ nhìn cô.


Đợi Nhan Đình giải thích mọi chuyện một cách đơn giản với nó thì Phỉ Vũ cũng đến. Lúc nãy hắn ta đi thẩm vấn tên sống sót kia ngay khi vừa xuống phi thuyền nên tận bây giờ mới quay lại.


"Là dị tộc sai khiến, nhưng ngoài ra tên đó còn bảo là đã từng bắt gặp một nhóm con người đến đàm phán với Dị tộc. Hắn ta nói giữ mạng để hắn nhận dạng kẻ đó" Phỉ Vũ chậm rãi nói.


"Vậy tạm thời để hắn sống, tớ phải vào bên trong không gian mơ của Giai Thụy. Cậu cùng Ảo Ảnh trông coi chổ này, tớ sẽ nhanh chóng trở ra thôi" cô cười nhẹ, nói.


"Tự tin vậy sao?" Liễu Phi Yến nghiêng đầu cười.


"Cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, không phải thế giới thật" cô nhẹ nói.


------------------------------


Nhan Đình hoàn toàn bị bao phủ bởi một lớp sương mờ, dù giơ tay ra cũng không thấy rõ năm ngón.


Ban đầu cô có chút không biết nên đi đâu, nhưng rất nhanh đã nhìn thấy chút ánh sáng le lói bên kia. Chân cô tự động bước về phía đó, khung cảnh bên kia dần dần hiện rõ.


Là một gia đình nhỏ đang đi chơi đâu đấy, cậu bé kia đang nghịch bóng còn cặp cha mẹ dường như đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Nhan Đình hướng mắt về phía Giai Thụy lúc nhỏ, hắn rất đáng yêu, khuôn mặt bầu bĩnh.


Bỗng Giai Thụy đá quả bóng văng về phía cô, Nhan Đình có thể thấy được quả bóng lăn lăn đến chân mình. Cậu bé kia lụi cụi chạy đến muốn bắt quả bóng, nhưng cô đã cầm quả bóng lên trước.


Giai Thụy ngước cả khuôn mặt lên, đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm cô, giọng non nớt vang lên.


"Chị có thể trả quả bóng cho em không?" sự lễ phép làm cho người khác thấy vui vẻ.


Nhan Đình nhìn cậu nhóc một lát rồi đột ngột ngồi xổm xuống, trả quả bóng cho Giai Thụy bằng cả hai tay, cô mỉm cười nói:"Đây, em quả thật là rất đáng yêu đấy".


Giai Thụy ôm lấy quả bóng, cười rộ lên với cô:"Chị, chị thật là đẹp!".


Bỗng khung cảnh tan vỡ như cát, nụ cười vừa ở trước mắt cô đã thay đổi bằng những hình ảnh khác. Đa phần là những hình ảnh hạnh phúc, điều này làm cho trong lòng cô nổi lên một đợt sóng.


Khung cảnh đang tươi sáng đột ngột biến chuyển, màu sắc trong mơ trở nên tối sầm lại. Nhan Đình nhìn máu đang lan tràn dưới chân mình một chút, nhẹ thở dài.


Tiếng hét chói tai, âm thanh mà cô rất quen thuộc vang lên từng phút. Nhan Đình nhìn thấy Giai Thụy đang ngồi sụp bên xác cha mẹ mình. Mà lão già Trình Viễn đang ngồi trên một cái ghế gần đó, lão ta trầm trầm nói những câu về vinh quang của gia tộc, về những sự hy sinh cần thiết.


Nhan Đình đang đứng ngay bên cạnh Giai Thụy, đôi vai nhỏ của hắn run lên. Đợi khi Trình Viễn nói xong, ông ta chậm rãi đi về phía hắn. Cô thật sự muốn xẻ đôi ông ta ra ngay tại đây nhưng nếu tùy tiện ra tay thì không gian này sẽ phát hiện ra cô.


Những người mà Trình Viễn mang theo đè Giai Thụy xuống đất, đôi mắt hắn chìm trong sự vô vọng. Ngay lúc này ánh mắt của cô và hắn đột nhiên giao nhau, cánh môi Giai Thụy khẽ mấp máy.


"Chị...chị cứu em..cứu em với.."


Trong đầu cô bất giác so sánh với hình ảnh của cậu bé khen cô đẹp kia và Giai Thụy lúc bây giờ. Nhan Đình lấy một cây trâm bằng vàng ra, thứ này là Liễu Phi Yến chuẩn bị cho cô.


Nhan Đình dùng trâm vàng đánh vỡ những hình ảnh kia đi, chỉ còn lại Giao Thụy nằm rạp dưới đất. Cô nhẹ nhàng ôm lấy hắn vào lòng, hình hài nhỏ bé nháy mắt biến trở lại thành Giai Thụy thường ngày cô nhìn thấy.


"Giai Thụy, đây chỉ là mơ thôi" cô thủ thỉ bên tai hắn.


Nhưng Giai Thụy hoàn toàn không nhúc nhích, cô vuốt ve sườn mặt của hắn. Bàn tay cầm trâm vàng thô bạo cắm vào lồng ngực mình, cơn đau làm Nhan Đình có chút run tay.


Tiếp đến cô lại cứng rắn đâm vào ngực Giai Thụy, cô không biết được nỗi đau nơi tim cô là vì đau đớn khi bị đâm hay là đau đớn vì đang đâm vào lồng ngực người mà mình yêu.


Khung cảnh xung quanh vỡ nát, người vốn không cử động cũng ngoe nguẩy ngón tay, đôi mắt Giai Thụy run rẩy mở ra. Hắn vươn tay ôm lấy cô, Nhan Đình cũng ôm chặt lấy hắn.


"Chị đến đón em về đây."


-----------------------


Xin chào mình đã trở lại!!!!