Trần nhà quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của Nhan Đình, cô chậm chạp suy nghĩ xem đây có chắc là trần phòng của mình hay không thêm một lúc nữa.
Đến khi Phỉ Vũ nghía mặt vào xem cô đã tỉnh chưa thì cô mới chắc chắn là mình đã trở về, vậy có nghĩa là đã thu thập đủ mảnh vỡ linh hồn của bé nhà mình rồi!!
Nhan Đình có chút kích động bật dậy, cửa kính vẫn chưa được hạ xuống nên trán cô đập "Cộp" vào đấy một cú rõ đau. Nhưng mà không chỉ trán mà cổ họng cô cũng đắng chát nhiều hơn bình thường.
Phỉ Vũ nhanh chóng đem nước đến cho cô, uống hai ly cô mới cảm thấy ổn lại. Ánh mắt cô tìm kiếm Ảo Ảnh trong phòng nhưng không thấy nó đâu cả.
"Ảo Ảnh đâu?" cô hỏi.
"Trước lúc cậu tỉnh thì nó đã chạy đi đâu mất rồi" Phỉ Vũ vừa chỉnh lại buồng kính vừa nói.
Trái tim cô lúc này đột nhiên nhói lên một cái, Nhan Đình có chút sững sờ, vội vàng đứng dậy, cả người hơi lung lay nhưng rất nhanh đã lấy lại thăng bằng. Chân cô nhanh chóng hướng về phòng của hắn mà cất bước.
Một lần nữa khựng lại trước cánh cửa, cô miên man suy nghĩ, tính cách của hắn cho dù là như thế nào cô đều thích nhưng hắn thì sao? Thế giới này là thật và hắn cũng là thật nhưng nếu ở đây hắn lại ghét bỏ cô thì phải làm sao?
Bàn tay Nhan Đình đặt trên cửa, trên gương mặt của cô hiện lên nét do dự, một loại cảm xúc mà đã từ rất lâu cô không còn cảm nhận được nữa.
"Cạch"
Ngay lúc này cánh cửa mở bật ra, thân hình nhỏ nhắn của Ảo Ảnh xuất hiện trong tầm mắt cô rồi nhanh chóng mở rộng cửa ra. Nhan Đình vươn ánh mắt vào bên trong, thiếu niên nằm trên giường bên đã tỉnh dậy, đôi mắt tuy còn chút mơ màng nhưng lại đang ầng ậng nước mà nhìn cô.
Tâm tình treo cao của cô dần buông xuống, cô nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn, bàn tay mang theo nhiệt độ chạm lên gò má có chút lạnh của hắn. Bởi vì tay chân vẫn chưa ổn nên hắn chỉ có thể áp mặt vào tay cô, hưởng thụ nhiệt độ trên đó.
"C..chị.." hắn gọi, giọng nói khản đặc có chút khó nghe.
"Chị đây, em đừng nói vội, để bọn họ kiểm tra một lượt cho em đã" cô dịu dàng hôn lên trán hắn mà nói.
Dường như sợ cô rời đi nên hắn có chút kích động, Nhan Đình hiểu ý lập tức trấn an hắn, chủ động ngồi bên cạnh giường rồi phẩy tay cho mấy người kia lên kiểm tra cho hắn. Giai Thụy có chút không thích bị đụng chạm vào người, hắn hơi mím môi nhìn Nhan Đình, cô nhìn hắn một lúc bèn nói.
"Để ta" cô vừa nói lại cẩn thận cởi đồ trên người hắn ra để cho mấy ngươi kia kiểm tra.
"Ngoan, không sao đâu" cô dịu dàng nói với hắn.
Hắn nhẹ gật đầu nhìn cô, mấy kia kia âm thầm liếc nhìn nhau, thành thật kiểm tra qua một lượt cho hắn. Những vết thương nhỏ đều đã lành lại, chỉ có tay chân vẫn cần chăm sóc thêm.
"Ảo Ảnh, em ấy tên gì?" cô nhẹ hỏi.
"Giai Thụy, Trình Giai Thụy" giọng nó chầm chậm vang lên.
Giai Thụy?
Cô nghĩ, ánh mắt dừng lại trên người hắn, vì quá trình kiểm tra dài đằng đằng mà hắn thì đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong lúc ngủ đôi lúc còn nhíu mày lại dường như là đang gặp ác mộng. Nhan Đình nhẹ nhàng xoa xoa má hắn, trên mặt đầy vẻ yêu chiều.
Phỉ Vũ từ bên ngoài bước vào, có lẽ là muốn báo cáo những việc gần đây của Nhan gia và Phượng Cốt. Nhan Đình chắc chắn Giai Thụy đã ngủ thật sâu mới đi ra ngoài.
Thời gian cô nằm trong buồng lần này khá dài, đã trôi qua hai tháng, có rất nhiều việc xảy ra trong thời gian này, đỉnh điểm phải nói đến ngôi vị trữ quân của Đại hoàng tử bị lung lay, mặc dù không tra ra ai đứng sau thì người được lợi nhiều nhất vẫn là Nhị hoàng tử.
Trong hai tháng qua, Trình Tuân cách mấy hôm lại đến tìm Nhan Đình nhưng do cô tiến vào trò chơi nên hầu như là ông ta đến chân còn không đặt được vào Vân Tinh.
"Còn Nhị hoàng tử bên đó?" cô gõ gõ mặt bàn hỏi.
"Nhị hoàng tử vì đau buồn mà tự nhốt bản thân mình trong phòng hơn một tháng, vừa xuất hiện trước mọi người không lâu" Phỉ Vũ nói.
"Người cuối cùng Tịnh Nhu gặp cũng là ông ta, tớ không nghĩ là trùng hợp" cô cười nhẹ.
"Nhưng quả thật không nhìn ra được gì, nếu như là giả vờ thì cũng quá đạt rồi đấy".
"Nếu hắn ta nhắm đến ngôi vị Hoàng Đế thì hành xử như vậy mới đúng, Phỉ Vũ, cho người bí mật liên hệ với Liễu gia bên kia và cả...." Nhan Đình ra hiệu cho hắn tới gần, thì thầm vào tai hắn.
Phỉ Vũ cẩn thận nghe, hắn nhẹ gật đầu rồi rời đi. Nhan Đình xem lại một số thứ, cuối cùng lại liên lạc cho ai đó, đầu bên kia nhanh chóng hồi âm.
"Chuyện là sắp xếp cho tôi một chổ bí mật một chút".
Sắp xếp xong mấy thứ thì cô chậm rãi đi đến phòng của Giai Thụy, trong lòng âm thầm gọi tên hắn, cô cảm thấy một cái tên sao lại có thể đẹp đến như vậy.
Nhan Đình đi vào phòng với một nụ cười nhẹ, phát hiện Giai Thụy đã tỉnh mà không khí trong phòng có chút kì lạ, khay đựng ống tiêm đều rơi xuống đất cả, còn hắn thì sợ hãi mà nhìn về phía cô.
"Xảy ra chuyện gì?" cô hơi nhíu mày hỏi.
"Gia chủ, là cậu ta không cho chúng tôi đến gần, nhưng chúng tôi phải tiêm thuốc cho cậu ta nên là..." một ông lão lớn tuổi đứng ra nói với Nhan Đình.
Cô nhìn ông ta, lại đi đến bên cạnh hắn, mặc dù muốn hỏi hắn làm cách gì mà có thể hất đổ những thứ đó nhưng khi nhìn đến bàn tay vô lực đang run rẩy của hắn thì cô liền nuốt vội câu hỏi vào trong.
"Em sao thế" cô nhẹ hỏi.
Vì giọng hắn vẫn còn rất khó để nói chuyện nên mất một lúc mới nói xong cả một câu:"Mỗi lần người khác tiêm thứ gì cho em đều rất đau, đau đến không chịu nổi".
Trái tim cô cứ như bị người khác bóp nghẹt, trong lòng mắng chửi mấy lão Trình gia đến ngập đầu, nếu bây giờ có thể cô sẽ trực tiếp giết chết lão già Trình Viễn và cả Trình Tuân. Nhưng bây giờ điều quan trong nhất là trấn an bé nhà mình trước, cô nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, cố gắng không đụng đến nhưng vết thương lớn hay là đống dây nhợ đang truyền dịch cho hắn.
"Không sao, từ giờ chị sẽ không để em chịu đau khổ gì nữa" cô nhẹ thủ thỉ bên tai hắn.
Giai Thụy dường như muốn vươn tay ôm lấy cô nhưng lại không thể mà chỉ có thể run một cách dữ dội hơn, nước mắt nóng hổi của hắn thấm ướt cả áo cô. Sau khi dỗ hắn xong thì Nhan Đình lại tiếp nhận mấy ống tiêm kia từ tay mấy lão già đó.
Cô rút ngân châm ra dưới ánh mắt thèm thuồng của mấy lão già đó, đem dung dịch trong ống tiêm đổ ra rồi để ngân châm hấp thụ hết tất cả. Ngân châm nhiễm lên màu sắc của dung dịch đó, cô nhẹ nhàng để gần cổ tay hắn để ngân châm có thể dễ dàng đi vào bên trong.
"Không đau đúng không?" cô cười nhẹ, yêu chiều xoa xoa tóc hắn.
Giai Thụy ánh mắt khiến hồng nhìn cô cũng không nhịn được mà cười rộ lên, nhìn hắn có lẽ thành niên chưa bao lâu đã phải trải qua những nổi đau xác thịt như thế này.
Mấy đại gia tộc đã đánh đổi những gì để đạt được truyền thừa cổ xưa cơ chứ? Tất cả chẳng qua là những nghi thức man rợ hoặc là rút cạn tinh lực của người khác nhưng đối với bọn họ thì chắc chắn là đáng, chủ cần vài người đã đánh đổi được vinh quang cho gia tộc.
Đồ ăn tẩm bổ cho hắn được mang lên, Nhan Đình cũng là người chịu trách nhiệm cho hắn ăn, mỗi lần như vậy cô đều cẩn thận thổi nguội làm mấy người có ở trong phòng có chút trố mắt.
Gia chủ của bọn họ từ khi nào mà có một mặt dịu dàng như thế này?????
Gặp quỷ à!!!!???
Nhưng mà Nhan Đình thì vẫn là Nhan Đình, đối với Giai Thụy có thể kiên nhẫn bao nhiêu thì đối với bọn họ chính là chướng mắt bấy nhiêu.
"Tay chân của hắn phải mất bao lâu để bình phục hoàn toàn?" cô hỏi.
"Tay thì hai tháng còn chân thì nửa năm" bọn họ đồng lòng trả lời.
Cô hơi nhíu mày:"Tại sao lại cách biệt như vậy?"
"Vết thương ở chân cậu ta đặc biệt nghiêm trọng hơn rất nhiều, những người làm ra việc này chính là muốn chắc chắn cậu ta cả đời cũng không đi được nửa bước. Nửa năm đã là thần kì lắm rồi".
"Được rồi, cứ liệu việc mà làm. Sau này nếu có những chuyện như lúc nãy thì trực tiếp đến tìm ta." cô nói.
Mấy người kia gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, trong căn phòng lúc này đã không còn bất kì tiếng động nào nữa. Giai Thụy cũng vì tác dụng của thuốc mà ngủ thiếp đi thêm một lần nữa.
Cô vuốt nhẹ gò má của hắn, khóe môi câu lên:"Ảo Ảnh, mi không đến gần chủ nhân của mình sao?".
Lúc này nó mới từ trong góc đi ra, biểu cảm trên mặt là một vẻ gì đó ngượng ngùng kì lạ, nó nói:"Đợi chủ nhân khỏe rồi nhìn cũng chưa muộn, người ta bây giờ trông xấu chết đi được."
"Đống sắt vụn như mi cho dù dát vàng cũng không ai thèm ngó đến đâu" cô châm chọc nói.
Ảo Ảnh vậy mà chỉ hừ nhẹ, hoàn toàn không cãi nhau với cô như bình thường. Nó lẳng lặng nhìn Giai Thụy, rồi lại quay trở về góc.
Bởi vì còn nhiều việc phải sắp xếp nên Nhan Đình nhìn hắn một lúc thì rời đi. Cô đi tìm Phỉ Vũ để bàn tiếp mấy việc, lại nhờ Sở Hạ thêm một chuyện.
"Liễu gia bên kia nói không muốn tham gia vào việc này" hắn ta nói.
"Hừ! Cái bà già đó, nhưng cũng không sao, chúng ta đều đoán được ai là người đứng phía sau, cứ làm theo kế hoạch là được" cô cười nhẹ, ánh mắt ánh lên chút hứng thú.
Cả đêm đó cô và Phỉ Vũ đều không ngủ, kế hoạch lần này khá rắc rối, bọn họ phải chuẩn bị một cách tỉ mỉ nhất. Sáng hôm sau thì Sở Hạ cũng chạy đến chổ cô, cô ấy khá tò mò về thứ lần này cô nhờ cô ấy làm.
Vì Phỉ Vũ và cô đều bận nên Sở Hạ được giao cho Minh Viễn, cậu ta cũng khá hứng thú với việc tạo ra những thứ máy móc, cơ giáp này nên vô cùng tình nguyện trong việc này.
Những ngày tiếp theo chính là Nhan Đình vừa chuẩn bị kế hoạch vừa chăm sóc Giai Thụy, tuy có chút mệt nhưng mỗi khi cô nhìn thấy hắn đều cảm thấy vui vẻ. Tình trạng của hắn đã ổn hơn rất nhiều nhưng vẫn rất sợ hãi khi mấy người đó đến gần.
Chính thứ này đã trở thành lớp phòng vệ mỏng manh của hắn suốt những năm qua, nên hoàn toàn không thể mất đi trong một sớm một chiều được. Cô cũng không có gì phải gấp gáp, dù sao cả phần đời còn lại hắn chỉ cần ở bên cô là đủ.
Đợi Sở Hạ hoàn thành xong việc cô giao thì kế hoạch của bọn họ cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Nhan Đình hài lòng nhìn chiếc ghế bay mà cô ấy làm ra, nhanh chóng đem đến chổ của Giai Thụy.
Tay hắn ít nhiều đã có thể cử động chút ít, nhưng chân thì vẫn hoàn toàn không cử động được. Thế nên khi Nhan Đình bế hắn lên ghế bay, đưa hắn đi một vòng Nhan gia thôi cũng làm hắn vui vẻ hơn rất nhiều.
"Đây là cây gì vậy chị?"
"Đó là cơ giáp sao?"
"Hoa!! Là hoa thật này!!!"
Giọng hắn vui mừng mà vang lên không ngừng, Giai Thụy có chút giống trẻ con, tò mò rất nhiều thứ mà cũng rất đáng yêu. Nhan Đình nhẹ véo mặt của hắn, đầy yêu chiều mà trả lời hết những câu hỏi mà hắn đặt ra.
"Nhan Đình" tiếng của Phỉ Vũ gọi cô.
Nhan Đình xoay người lại nhìn hắn ta, chiếc ghế bay cũng xoay lại, Giai Thụy có chút sợ hãi nên đã trở nên ít nói hơn lúc nãy, chỉ nhìn chăm chăm vào hai người họ. Bàn xong công việc thì Phỉ Vũ cũng rời đi, trước khi đi không quên chào hỏi hắn một câu.
Giai Thụy không đáp lại nhưng Phỉ Vũ cũng không thấy xấu hổ, lát sau hắn níu lấy áo cô nhẹ hỏi:"Người đó là ai vậy?"
"Cậu ta tên Phỉ Vũ" cô nhẹ nói.
Hắn nhẹ gật đầu, lại tiếp tục chìm đắm trong những sự vật mới lạ kia, lát sau hai người họ dừng chân dưới một bóng râm, giọng hắn chậm rãi vang lên đều đều.
"Những thứ này đã rất lâu rồi em mới nhìn thấy lại, bầu trời xanh biếc này, thảm cỏ xanh ngát này, cả nhưng bông hoa sặc sỡ nữa" Giai Thụy vừa nói vừa nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc lá vàng rụng ngay bên cạnh hắn.
"Tất cả những thế giới khác cũng vậy, đều là chị đến tìm em. Đưa em vào vòng tay dịu dàng của chị, Nhan Đình chị sẽ mãi yêu em sao?" giọng hắn đột nhiên trở nên khàn khàn.
Cô vội vàng nhìn sang đã thấy những giọt nước mắt như trân châu trong suốt đang lăn trên má hắn vậy. Nhan Đình cười nhẹ, búng trán của hắn:"Chưa có ai tính kế chị mà còn sống như em đâu" cô cười.
"Chị cũng biết em có thể làm gì mà đúng không, sau này hãy để em giúp chị.." hắn nhẹ nói.
"Không cần, chị biết những việc đó em phải đánh đổi bằng những đau đớn thể xác. Làm sao chị nỡ chứ, em chỉ cần phụ trách việc xinh đẹp như hoa còn những việc khác đã có chị" cô cười, nghiêng người sang hôn lên môi của hắn.
Giai Thụy cười rộ lên, mắt hắn trở thành hai mặt trăng nhỏ cong cong, chậm chạp đáp lại nụ hôn của cô.
Nhan Đình hôn rất nhẹ, cô sợ rằng hắn sẽ cảm thấy đau. Người trước mặt là người mà cô đặt trên đầu quả tim, khác với những lần kia, ở đây là thế giới thật sự của hai người họ, từng bước từng bước đều bắt cô phải thận trọng.
---------------------------------
Thời gian sau, một tin tức chấn động lại được tuôn ra, Đại hoàng tử - nỗi khiếp sợ của Dị tộc và Hải tặc đã mất tích, chiến hạm của hắn ta bị hải tặc đột kích, phát nổ ngay trước khi tiếp vào Hành chính tinh y như phi thuyền của Nhan Đình bị tấn công lần trước vậy.
Mọi người nghe tin đều hết sức bàng hoàng, nhưng cái mà bọn họ lo sợ hơn chính là nếu như Dị tộc hay Hải tặc tổ chức tấn công thì phải làm sao. Việc này đã tạo ra một cuộc bạo loạn nho nhỏ, rất nhanh đã bị Bệ Hạ áp xuống.
Hoàng thất nhanh chóng liên lạc với Nhan gia, mong muốn Phượng Cốt có thể hỗ trợ Hành chính tinh. Phỉ Vũ đọc cho Nhan Đình nghe vì cô đang bận đút thức ăn cho Giai Thụy.
"Hoàng thất đã xuống nước đến mức này, chúng ta làm sao có thể từ chối" cô cười nhẹ.
Phỉ Vũ nhẹ gật đầu:"Vậy để tớ đi bảo Phượng Cốt chuẩn bị một chút".
"Giai Thụy có muốn đến Hành chính tinh không?" cô yêu chiều hỏi hắn, giọng điệu mười phần dịu dàng.
Đối với Giai Thụy mà nói thì Hành chính tinh là một nơi xa lạ, vừa nghe cô hỏi mắt hắn đã sáng rỡ hỏi lại:"Được chứ?"
"Tất nhiên rồi!".
Bọn họ chuẩn bị mất hai ngày, lại tốn thêm mấy ngày nữa mới đến Hành chính tinh, Giai Thụy bị khung cảnh vũ trụ huyền bí làm say mê, mỗi ngày đều ngắm nhìn nó nên đến lúc đáp xuống Hành chính tinh thì hắn có vẻ thất vọng.
Ghế bay mà Sở Hạ làm ra có rất nhiều công dụng nên Nhan Đình cũng khá yên tâm, hầu hết thời gian thì Giai Thụy cũng chỉ ở gần cô và hoàn toàn không thích tiếp xúc với người khác.
Ảo Ảnh không biết từ đâu tìm được một bộ quần áo khá đẹp, mặc lên liền trở thành một đứa bé đáng yêu. Ban đầu Giai Thụy có chút không chấp nhận được việc nó có thân thể như vậy nhưng sau đó dần dần chắc chắn nó là Ảo Ảnh thì mới buông lỏng phòng bị, mỗi lúc cô bận hắn đều quấn lấy nó để tìm hiểu những sự vật, sự việc ở Tinh Tế này.
-----------------------
Uầy, hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2020 rồi này.
Nhà mọi người đã tráng trí tết gì chưa =))) chị mình chơi lấy tiền đô thật treo lên cây mai cmnl =))))))