(Nữ Nam) Hoan Lạc

Chương 93: Long Tranh Hổ Đấu




Từ sau hôm đó Tinh Vũ rất hay nấu những món ăn bồi bổ cho gân cốt vì bác sĩ kia nói rằng dây chằng ở tay cô có lẽ đã bị đứt, chưa kể xương cũng bị rạn nên phải bó bột trong một thời gian.


Thật ra Nhan Đình rất muốn nói cô có thể lành lặn lại chỉ trong một tuần nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Tinh Vũ thì cô lại trở nên có chút tham lam.


Nhưng mà tay bị thương là tay phải nên có rất nhiều văn kiện chờ cô kí tên trở thành chờ cô đóng mộc vào. Tiêu Dã ở bên cạnh giúp cô sắp xếp tài liệu, lại báo cáo những việc cơ mật.


"Tâm Nghiên bỏ trốn rồi?" Nhan Đình có chút ngạc nhiên.


Tiêu Dã gật đầu, rồi chậm rãi nói:"Lâm Dịch Thần bên kia cho người tìm kiếm khắp nói, động tĩnh không nhỏ, nhưng mà tôi tình cờ biết được là ai đưa cô ta đi".


Cô nhướn mày:"Là ai?".


Ông ấy lục trong túi ra một tấm ảnh khá mờ, nhưng dựa vào khuôn mặt trong hình đại khái cũng sẽ tìm được người, tấm hình dường như là được chụp lại từ máy quay an ninh ởngoài đường.


"Tiêu thư yên tâm, sau khi lấy xong hình ảnh, tôi đã xóa đoạn phim quay được cảnh bọn họ rời đi rồi" ông ấy vui vẻ nói.


Nhan Đình giơ ngón cái lên với ông, hai người nhìn nhau khẽ bật cười. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và giọng nói của Tinh Vũ.


Tiêu Dã nhanh chóng rời đi, trước khi đi ngang qua Tinh Vũ cũng không quên nhẹ gật đầu, điều này làm hắn có chút sửng sốt. Tinh Vũ nhanh chóng đi vào bên trong, Nhan Đình dựa vào ghế nhìn hắn đầy vui vẻ.


"Hôm nay ăn gì vậy?" cô hỏi.


"Canh cua và thịt kho tiêu" hắn cười nhẹ, nói.


Thật ra cuộc sống cũng không cần hào nhoáng hay xa hoa, chỉ cần có người chịu nấu và có người chịu ăn thì đã là một sự hạnh phúc rồi.


------------------------------


Tay cô sau thời gian được Tinh Vũ săn sóc tỉ mỉ cũng đã hồi phục lại, làm Nhan Đình đôi lúc suy nghĩ có nên tự bắn bản thân thêm một lần nữa không.


Nhưng mà thay vì phải suy nghĩ về việc đó thì Nhan Đình còn việc khác thú vị hơn, cả ngày hôm nay cô đều tủm tỉm cười.


"Hôm nay chị có vẻ rất vui" Tinh Vũ thử làm một chút bánh ngọt đem vào thư phòng cho cô ăn thử.


Nhan Đình bốc lấy một cái bánh, cười cười:"Em không nhớ hôm nay là ngày gì sao?".


"Ngày gì?" hắn nghiêng đầu hỏi lại.


Cô kéo hắn ngồi trên đùi mình, cũng may lúc hắn đi vào thì Tiêu Dã nhận được điện thoại nên đã đi ra ngoài. Tinh Vũ cũng không ngại ngùng nữa dù gì ngồi nhiều cũng thành quen, lúc này Nhan Đình chậm rãi hôn hắn, bàn tay chụp trên cánh mông Tinh Vũ.


"Hôm nay là sinh nhật của em đó, mèo nhỏ" cô cười.


Tinh Vũ lúc này mới sực nhớ, hắn đột nhiên bật cười không ngớt làm Nhan Đình đơ ra mấy phút, cuối cùng đợi hắn bình tĩnh lại rồi mới vui vẻ nói cho cô.


"Hôm nay không phải, sinh nhật của em qua rồi" hắn cười.


"Sao lại không phải cơ chứ?" cô hỏi, rõ ràng là trên hồ sơ của hắn ghi chính là ngày hôm nay mà!!?


"Ngày hôm nay là do mẹ chị đổi cho em, sinh nhật của em là tháng trước cơ" hắn cười nhẹ, chủ động hôn chụt lên môi cô rồi chạy biến ra ngoài.


Nhan Đình ngồi trong thư phòng nhẹ cười, trong lòng không nhịn được trách bản thân mình không tìm hiểu kĩ, nếu không thì cả tháng qua cũng đủ ăn sạch sẽ Tinh Vũ rồi.


"Tiểu thư, có tin tức báo rằng Lâm Dịch Thần hôm nay quyết định xuất ngoại" Tiêu Dã từ bên ngoài đi vào, thần sắc có chút nghiêm trọng.


Cô nhướn mày, hắn ta chọn xuất ngoại cũng là một quyết định hay nhưng mà mặc dù bang Bạch Hổ đã xuống dốc không phanh nhưng thay vì bắt đầu lại từ đầu ở nước ngoài thì ở đây vẫn hay hơn chứ?.


"Tâm Nghiên hiện tại đang ở đâu?" cô hỏi.


"Nước ngoài." Tiêu Dã trả lời.


"Lấy xe đi" Nhan Đình nói.


Xe chạy như bay trên đường, Nhan Đình ngồi ở ghế phụ đang lắp sẵn ống giảm thanh vào súng trường. Cô mặc dù không muốn quản tên nam chính này lắm nhưng mà thôi thì diệt được thì diệt cả bọn.


Tâm Nghiên bên kia cô đã sắp xếp xong, chắc chắn sẽ không để cô ta yên bình mà sống nhưng nếu nam chính tìm được cô ta thì khéo lại kéo cái kịch bản này ra dài lê thê.


Sân bay đã ở phía trước, từ xa Nhan Đình có thể thấy được Lâm Dịch Thần đeo khẩu trang đi giữa đám người bang Bạch Hổ. Cô ngắm hắn từ ống ngắm của súng, tính toán thời gian và quãng đường cuối cùng bóp cò.


Viên đạn bay xuyên qua thái dương của Lâm Dịch Thần ngay khi hắn ta vừa đi thêm một bước, máu từ hộp sọ bắn ra làm người xung quanh đó hét lên. Tiêu Dã nhanh chóng quay đầu xe phóng đi, ông ấy rút điện thoại ra cho người chi viện thêm.


Sau khi lách qua nhiều ngõ rẽ cuối cùng một chiếc xe khác chạy song song xe cô thì Tiêu Dã và cô liền đổi xe rồi rẽ về hai hướng khác nhau.


Nhan Đình ngồi trên xe buồn chán nghịch điện thoại, gửi vài tin nhắn cho Tinh Vũ đều được hắn trả lời nhanh chóng, còn gửi cho cô một bức ảnh bát canh nóng hổi đang đợi cô.


Về đến biệt thự thì Tinh Vũ đã đợi sẵn ở cửa, hắn dịu dàng nhìn cô, giọng nói có chút trách móc.


"Trời khá lạnh mà chị lại không thèm khoác áo thêm" hắn vừa nói vừa lấy áo của mình khoác thêm cho cô.


Cô cười nhẹ, hôn chụt lên môi hắn rồi kéo Tinh Vũ đi vào bên trong. Tay nghề của Tinh Vũ ngày càng lên tay nhưng hắn không có ước mơ mở nhà hàng hay gì cả nên cô cũng không biết nên làm nhiệm vụ của hắn như thế nào.


Ngay khi ăn xong hai người liền trở về phòng, Nhan Đình định vồ lấy hắn thì Tinh Vũ đã nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Cô nhìn về cánh cửa đang đóng chặt kia thì cười nhẹ.


Lát sau cánh cửa mở hé ra, Tinh Vũ rụt rè ló đầu ra nhìn, không thấy bóng dáng của Nhan Đình mới rón rén đi ra.


"A!" Tinh Vũ bất ngờ hét lên.


Mắt hắn đột ngột bị bóng tối bao trùm, đến cả tay cũng nhanh chóng bị trói buộc, hắn vùng vẫy muốn thoát nhưng đã nhanh chóng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.


"Mèo nhỏ, ngoan nào" giọng của Nhan Đình vang lên bên tai hắn, cả người Tinh Vũ rơi vào tấm nệm mềm mại.


"Chị...ưm" miệng của Tinh Vũ nhanh chóng bị Nhan Đình lấp lại, bàn tay của cô nhanh nhẹn cởi áo choàng tắm của hắn ra, sờ loạn khắp cơ thể hắn.


Tinh Vũ không thể nhìn thấy, đến tay cũng bị trói lại chỉ có thể thành thật ở đó mặc cho cô xử trí.


"Ưm...đừng" hắn khe khẽ rên rĩ.


Nhan Đình cảm thấy trong người có một trận vui vẻ, cô lấy gel bôi trơn ra, bắt đầu xoa miết dương vật của hắn. Tinh Vũ bắt đầu thở dốc một cách nặng nề, hắn cong người muốn trốn đi nhưng đã bị cô đè lại.


"Mèo nhỏ thật đáng yêu" cô cười, hôn lên cổ của hắn, ở yết hầu nhẹ cắn mấy cái.


Tinh Vũ mím môi, hai má đã đỏ bừng, hắn cảm thấy nơi tư mật của mình như đang bốc cháy vậy, theo từng cử động của cô mà ngọn lửa chậm rãi bùng lên. Cơ thể hắn khá nhạy cảm, Nhan Đình cắn lên đầu ngực hắn làm Tinh Vũ không nhịn được mà run run.


Bên dưới càng ngày càng khó chịu, cứ như có gì đó muốn bùng nổ, ngón chân hắn co quắp lại, bàn tay bị trói vô thức vò lấy khăn trải giường.


Bụng hắn phập phồng mấy cái, tinh dịch trắng đục nhanh chóng bắn ra, Tinh Vũ nhẹ thở ra một hơi, cả người vẫn bị khoái cảm làm say mê. Nhưng lúc này bàn tay Nhan Đình vẫn tiếp tục miết dương vật hắn làm hắn run lên kịch liệt.


"A...a...đừng...đừng mà.." hắn đã có chút nức nở, cả cơ thể hồng nhuận.


Nhan Đình vẫn không dừng tay, chưa kể còn dùng môi lấp lấy môi hắn, Tinh Vũ bị cô đưa vào nhục dục đê mê, cả cơ thể trầm luân theo từng nhịp điệu.


"Ưm...." Tinh Vũ rướn người lên, miệng thở dốc không ngừng.


"Mèo nhỏ" cô nhẹ nhàng gọi hắn, lại đỡ hắn ngồi lên đùi của mình.


Tinh Vũ thân thể có chút mềm, trực tiếp dựa vào vai cô nhẹ nhàng thở dốc, cô nhẹ hôn vào tai hắn, ngón tay đã được bôi trơn kĩ càng chậm rãi xâm nhập vào nhục huyệt của hắn.


"A....a...đừng.....chị.."đầu hắn hơi ngẩng lên, cánh mông có chút run rẩy.


"Ngoan, thả lỏng" cô nói.


"Em...em muốn ôm chị" Tinh Vũ nỉ non, khăn bịt mắt của hắn cũng đã bị thấm ướt.


Nhan Đình nghe giọng hắn, cả cơ thể như mềm nhũn, cởi trói tay cùng bịt mắt của hắn ra. Khuôn mặt Tinh Vũ đỏ bừng, đôi mắt ẩm ướt do nước mắt sinh lý, hắn chớp mắt nhìn cô, môi mím lại.


"Đồ xấu xa" hắn nói, cánh tay nhanh chóng ôm lấy cổ cô.


Cô cười nhẹ, ngón tay bên dưới đã tìm được điểm G của hắn, bắt đầu ấn vào làm Tinh Vũ có chút chịu không được mà rên lên. Nhan Đình lại cho thêm một ngón tay vào, đợi hắn thích ứng một chút mới bắt đầu động.


Nhục huyệt nóng ẩm ngậm lấy ngón tay cô, bên trong rất chặt làm Nhan Đình có chút cẩn thận hơn bình thường. Bàn tay cô cầm lấy dương vật hắn chậm rãi xoa để đánh lạc hướng chú ý của hắn.


Tinh Vũ nhíu mày, đôi mắt đẹp đẽ trừng cô một cái, hắn nhe răng cắn lên vai cô như trả thù nhưng mà lực đạo lại rất nhẹ, cứ như gãi ngứa vậy. Nhan Đình cười nhẹ, cắn mút tai hắn làm hắn run càng nhiều hơn nữa.


Đến khi bên dưới nuốt được ba ngón tay thì Nhan Đình mới lấy dương vật giả ra, chậm rãi đâm vào bên trong.


"A...a....đau...đau quá..." Tinh Vũ khóc nấc lên, hắn nhẹ lắc đầu, đôi mắt mơ màng.


Nhan Đình hôn hắn, bên dưới một đường cắm vào bên trong làm hắn giật mình cắn vào môi cô. Tinh Vũ nhẹ cào vào lưng cô, Nhan Đình để dương cụ kia ở trong thân thể của hắn một lúc, bắt đầu động.


"A...a...chậm...chậm thôi.." hắn run rẩy mà nói.


Trong đầu cô lúc này mỗi khi nhìn hắn hay nghe hắn nói đều cảm thấy có chút không khống chế được mà muốn làm hắn đến mất trí. Nhan Đình đẩy hắn ngã xuống nệm bên dưới dưới, lại rút dương vật giả kia ra, đeo lên dương cụ nhanh chóng tiến vào bên trong của hắn.


Tinh Vũ úp mặt xuống gối, tiếng nức nở bị che khuất đi, hắn giơ bàn tay run rẩy muốn bắt lấy thành giường phía trước nhưng đã bị Nhan Đình chồm tay tới nắm lấy.


Bàn tay hai người đan vào nhau, thậm chí cả bên dưới cũng lồng vào nhau. Tinh Vũ cảm thấy bản thân như bị đưa lên mây rồi lại kéo xuống biển, cảm xúc lâng lâng kì lạ.


Tinh dịch mà hắn bắn ra đã loãng như nước, Nhan Đình bế thốc hắn lên, bàn tay đỡ ngay mông của hắn mà ấn xuống không ngừng, lưng của Tinh Vũ dựa vào tường, thần trí mê loạn mà rên rĩ.


Giọng hắn đã khàn đi rất nhiều, trí óc cũng như hồ nhão chỉ có thể tiếp nhận từng luồng điện từ bên dưới đánh thẳng lên não.


"Đừng...không..không nổi nữa..a...a.." Tinh Vũ ôm lấy cô, dường như bị vắt kiệt sức lực mà nói.


Nhưng Nhan Đình vẫn không dừng lại, đến khi Tinh Vũ rùng mình, dương vật bắn ra một luồng nước nóng hổi làm cô có chút sững người. Tinh Vũ nhắm mắt, cả gương mặt đỏ bừng, hắn run rẩy đến khi luồng nước kia dừng hẳn.


"Mèo nhỏ" cô cười nhẹ, gọi hắn.


Tinh Vũ trừng mắt với cô, ôm siết lấy Nhan Đình mà nói:" Em không nổi nữa, dừng lại đi".


Nhan Đình nhìn đồng hồ trên tường, quả thật có chút quá trớn, nhưng mà bé nhà mình không ngất đi thù cũng thật là lần đầu mới thấy đấy. Cô cười nhẹ bế hắn vào nhà tắm, đặt Tinh Vũ vào bồn nước ấm còn mình thì đi ra thu dọn chiến trường lúc nãy.


Đến khi dọn xong, cô đi vào thì Tinh Vũ đã dựa vào thành bồn tắm mà ngủ mất rồi. Cô cười nhẹ, nhanh chóng lau cơ thể của hắn thật sạch. Nhục huyệt của hắn có chút sưng lên, Nhan Đình lấy thuốc ra bôi cho hắn, trong lòng có chút chột dạ.


Lần sau sẽ tiết chế lại!!!!


Cô ôm hắn lên giường, cẩn thận ôm hắn vào lòng. Tinh Vũ đã ngủ rất say, Nhan Đình nhẹ hôn lên trán của hắn, mỉm cười.


Mèo nhỏ nhà mình thật đáng yêu!!!!


-----------------------------


Bang Bạch Hổ mất người đứng đầu, những kẻ dưới trướng Lâm Dịch Thần bây giờ tan đàn xẻ nghé, bọn họ tự muốn làm người đứng đầu nên cấu xé nhau đến mức đầu rơi máu chảy.


Nhan Đình ung dung ngồi ở trên ghế gỗ, trong một tầng hầm tối đen có chút ngột ngạt. Tiêu Dã đứng bên cạnh cầm một cái đèn dầu mang ánh sáng le lói chậm rãi soi rõ từng gương mặt nằm dưới đất.


Tổng cộng có ba người, toàn là những tinh anh của bang Bạch Hổ, bọn họ bây giờ chật vật nằm đó, giương ánh mắt cứng rắn nhìn Nhan Đình.


"Nhìn mọi người tranh đấu đến mệt mỏi, hay là như vầy, tôi cho mọi người một gợi ý nhé" cô cười, chậm rãi đứng dậy.


Tiêu Dã gỡ bịt miệng của mấy kẻ đó ra, ông phủi tay:"Bang Thanh Long không ngại thu nhận mấy người, các người có thể suy nghĩ".


"Ha, suy nghĩ? Mấy người làm như thế này là cho bọn tao suy nghĩ đấy à?" một kẻ gằn giọng nói.


"Đúng nha, chúng ta đang nói chuyện rất đàng hoàng mà" Nhan Đình đem một túi tài liệu dày cộm ném xuống dưới.


Túi tài liệu đó dường như bị bung ra, tiền giấy từ bên trong rơi ra ngoài mấy sấp, mấy người kia nhìn nhau. Bọn họ nhìn tiền trước mặt, lại nhìn Nhan Đình.


"Bang Thanh Long không thiếu nhất chính là tiền" Cô chống cằm, giọng điệu nhẹ nhàng.


"Vậy nếu về bang Thanh Long, chúng tôi sẽ giữ vị trí gì?" một kẻ râu xồm xoàm hỏi.


"Mấy người muốn vị trí gì?" cô hỏi.


"Dưới cô, trên tất cả" người có bộ râu xồm xoàm trả lời.


"Ồ? Nhưng mà các người có đủ năng lực để làm hay không nữa!" cô cười nhẹ.


Mấy người kia dường như bị kích trúng chổ đau, hùng hổ hỏi:"Có việc gì mà chúng tôi không làm được?"


"Vậy sao? Nếu các người giỏi vậy thì Bang Bạch Hổ cũng không đến nỗi như này đâu" dường như nghe được một chuyện cười, Nhan Đình che miệng cười.


Bọn họ tất cả đều im bặt, giương mắt tức tối nhìn cô nhưng lại không thể phản bác lại. Nhan Đình cười xong liền cầm lấy một tập hồ sơ ném cho bọn họ.


Hình của Tâm Nghiên lộ ra ngoài, có người nhận ra cô ta, lại không biết cô có ý gì nên hoàn toàn im lặng đợi cô nói.


"Cô ta thì hẳn là các người đều biết, tôi muốn cô ta sống không bằng chết, mỗi ngày đều phải thống khổ mà sống. Tốt nhất là sống thọ một chút, ai bắt được cô ta trước thì đem cô ta về đây rồi chúng ta sẽ bàn đến những việc tiếp theo. Tiền kia coi như là chi phí máy bay cùng ăn uống, hẹn gặp lại" Nhan Đình mím môi cười, chậm rãi rời đi theo ánh đèn trên tay Tiêu Dã.


"Tiểu thư" sau khi đi ra ngoài, ông ấy liền gọi cô.


Nhan Đình xoay đầu lại nhìn Tiêu Dã, đang chờ đợi câu hỏi từ ông ấy. Môi Tiêu Dã chậm rãi mấp máy:" Chúng ta cũng có thể tự mình âm thầm làm mà đâu cần tới những kẻ đó?"


"Chú Tiêu, mấy người đó chỉ là mồi nhử thôi, chúng ta vẫn sẽ tiến hành như cũ, sẽ không dễ dàng bắt được cô ta đâu nên có bọn họ lót đường trước rồi thì phần trăm chúng ta làm được sẽ cao hơn."


"Tôi đã hiểu" ông ấy nhẹ gật đầu, mặc dù Tiêu Dã không biết một Tâm Nghiên nhỏ nhoi kia thì có thể khó bắt được như nào nhưng vẫn đi theo sự sắp xếp của cô.


Hai người họ trở về biệt thự, Tiêu Dã rời đi ngay sau đó. Nhan Đình vừa bước vào liền có thể nghe được mùi thức ăn bay bay trong không khí. Tâm tình cô có chút yên bình đến kì lạ, chân tự động hướng về phía phòng bếp.


Bóng lưng của Tinh Vũ nhẹ nhàng chuyển động, hắn với tay lấy thứ này, lại với tay lấy thứ kia, Nhan Đình đứng ở cửa nhìn hắn, trên môi không tự chủ được mà mỉm cười, đôi mắt cũng cong lại.


"Chị về rồi đây"


------------------------------------------


Dạo này mình có việc bận, vẫn chưa viết được kết thúc của bộ