Đêm hôm đó, A Li đã biết cái gì gọi là tự tìm tử lộ.
Nàng bị Vân Dục Hưu đưa đến một nơi rất kỳ quái. Nơi này có chút giống như là hành cung nghỉ hè của bậc đế vương ở nhân gian, nhưng xung quanh lại yên tĩnh bất thường —— không có tiếng người, không có tiếng gió, không có tiếng ve kêu.
Khi bước chân lên nền gạch đá xanh mát mẻ nhưng nặng nề, nàng có thể tinh tường nghe ra được tiếng mấy hoa văn trên bộ hắc bào của Vân Dục Hưu cọ vào nền gạch phát ra xoèn xoẹt.
Trang trí trong cả tòa đại điện đều là hoa văn chìm, làm cho người ta có một cảm giác lắng đọng. Không phải là loại tối tăm đè nén, mà là loại tang thương dày nặng có thể cảm giác được phong cách cổ xưa.
"Đây là cái chỗ gì vậy ?" A Li hạ thấp thanh âm, nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nói nàng như quay về trong gian đại điện trống trải, có vẻ dị thường yên ắng.
"Nơi không có ai quấy rầy." Vân Dục Hưu ý vị thâm trường lườm nàng một cái.
Khuôn mặt A Li 'pang' môt cái liền đỏ.
"Cái kia, ta kỳ thực còn chưa chuẩn bị tốt..." Nàng nói, "Ta còn là con non đi?"
"Phốc!" Vân Dục Hưu cười ra tiếng.
Hắn nắm cổ tay nàng, kéo nàng lại gần, híp mắt, nhẹ nhàng cắn răng, nói: "Ta rất thích... Ăn con non."
Mạt cười xấu xe trên khoé miệng xinh đẹp kia phải nói là làm người tim đập chân run.
Một giây sau, A Li bị ôm ngang lên, cảnh trước mắt thay đổi bất ngờ, nàng thấy một cái màn bố tinh xảo lại nặng nề bị tung lên giữa không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống.
Nàng đã rơi xuống một cái sạp dài trong điện.
Hai cánh tay bị hắn một tay nắm lấy, giữ chặt trên đỉnh đầu, hắn cười xấu xa đẩy đầu của nàng qua một bên, cúi xuống, cắn lấy mạch sau tai nàng.
A Li cảm thấy Vân Dục Hưu đời trước nhất định là một con ma cà rồng! Nếu không thì làm gì hắn cứ thiên tính mà hứng thú vô cùng với cọng mạch máu sau tai nàng chứ?
Bị cắn vài cái không nhẹ không nặng xong, A Li quỷ dị điều chỉnh tốt tâm tính —— quên đi, Vân Dục Hưu bộ dạng tuyệt đỉnh đẹp mắt, thực lực lại mạnh mẽ, còn không phong lưu, nam nhân như vậy nhặt được chính là kiếm lời rồi! Cùng lắm thì thì kết hôn trước yêu sau, lâu ngày sinh tình...
Huống hồ, hắn có thể làm gì được hay không còn chưa biết đâu ?
Vân Dục Hưu phát hiện nàng đang thất thần.
Giọng hắn mang theo cười nói: "Ta không biết làm?"
Trong lòng A Li m rùng mình.
Răng nanh của hắn giữ lấy vành tai của nàng, không nhẹ không nặng cọ cọ vài cái.
Thanh âm nặng nề chui vào lỗ tai của nàng : "Đúng là không biết... Vậy thì thế nào."
"Ôi?" A Li không nghĩ tới hắn sảng khoái thừa nhận như vậy, trong lòng kêu to không ổn.
Đây là tiết tấu muốn giết người diệt khẩu a!
Hoảng sợ chói lọi trong mắt nàng làm tâm tình hắn cực tốt.
Một luồng băng hàn theo uyển mạch của nàng lẻn vào, bộ váy đen xinh đẹp bện từ ma khí trên người A Li nhất thời không cánh mà bay!
A Li: "? ? ? ! ! !"
Làn da của Vân Dục Hưu mát lạnh, hắc bào của hắn hóa thành một tấm gấm vóc mỏng manh, bao lại hai người trên sạp.
A Li hoảng sợ phát hiện, động tác của Vân Dục Hưu phảng phất như một kẻ lành nghề!
Trong đầu nàng xẹt qua một loạt hình ảnh khắc băng vô cùng tỉ mỉ rõ ràng khi còn ở trong Dục Đều.
Nàng nâng ánh mắt lên, nhìn thẳng vào tầm mắt của Vân Dục Hưu.
Ánh mắt tối đen sâu không thấy đáy, A Li nhìn không ra giờ phút này hắn mang tâm tình gì. Dù sao không tràn ngập tình dục giống trong tiểu thuyết miêu tả là được rồi.
Đương nhiên, nàng cũng giống vậy.
Nàng cảm thấy bản thân giờ phút này hẳn là nên hoảng sợ mang theo một điểm trấn định.
Ngay lúc A Li cho rằng Vân Dục Hưu một giây sau sẽ bỗng nhiên thả lỏng nàng ra, sau đó cười ha ha, hắn lại không lên tiếng trước lời nào, đột nhiên liền công phá phòng tuyến của nàng.
"A!"
A Li bị công kích bất ngờ không kịp phòng, nàng theo bản năng cuộn mình lên, muốn đẩy hắn ra.
Nhưng mà bị quản chế chặt chẽ, nàng cái gì cũng làm không xong.
Khoé môi Vân Dục Hưu cong lên, hơi lui nửa bước, lại một lần nữa khởi xướng công kích.
Trán A Li trong nháy mắt che kín một tầng mồ hôi tinh mịn, sắc mặt trắng bệch, môi mím chặt thành một đường.
Hắn ôm nàng một lát, đầu ngón tay ngưng ra một luồng ma diễm, ném vào trên thân thể của nàng.
A Li cảm thấy bản thân giống như được ngâm trong dòng nước suối ấm áp, đau đớn cùng khẩn trương đều giảm đi rất nhiều.
Thấy nàng không còn căng chặt người như con tôm nữa, Vân Dục Hưu liền bắt đầu không kiêng nể gì mà tiến lên.
A Li nhanh chóng cảm nhận được cái gì gọi là chỉ hận tay chân dư thừa.
Nàng tựa ót vào trên cằm của hắn, cắn răng, không để cho mình phát ra thanh âm kỳ quái nào, không để hắn thấy biểu cảm kỳ quái gì.
Giờ phút này A Li thầm nghĩ nói, kỳ thực chỉ cần phần cứng cũng đủ cường đại, cho dù là hệ thống với trang bị đơn giản nhất, khi vận hành cũng sẽ lưu sướng đến bay lên trời!
Nàng rất nhanh kiên trì không nổi , trong lồng ngực nghẹn ra một chuỗi nức nở.
Nếu là dựa theo tiến độ trong tiểu thuyết mà nói, hai người nên cảm thấy mỹ mãn ôm nhau ngủ, hoặc là hơi chút dưỡng tinh thần chuẩn bị chiến đấu thêm một lần.
Vân Dục Hưu đưa một bàn tay ra, nhẹ nhàng phủi phủi mớ tóc đầy mồ hôi dán vào trên trán nàng qua một bên.
Khi A Li ngẩng đầu nhìn hắn, cảm giác được hai người trong lúc đó phảng phất như đang trao đổi cái gì.
Trái tim nàng ngâm trong một dòng nước ấm dào dạt, nàng có thể cảm giác được hấp thu dòng năng lượng ấm áp này sẽ mang cho nàng giúp ích thật lớn. Mà từ trong ma tâm của nàng cũng thấm ra một dòng năng lượng thuần tuý như hàn ngọc, nhè nhẹ từng đợt từng đợt thấm nhập vào thân thể Vân Dục Hưu.
Sắc mặt Vân Dục Hưu bỗng nhiên thay đổi.
Con ngươi của hắn nháy mắt lui thành châm chọc.
Cái cỗ năng lượng này hắn đã quen thuộc mà !
Huyền... Hoàng!
Hoá ra, hoá ra !
Sát ý tăng vọt, hắn vô ý thức nhe nanh ra.
Con mắt buông xuống, trùng trùng rơi vào trên mặt nàng.
Khi đang muốn động thủ, gương mặt dữ tợn của hắn bỗng nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy hai gò má phấn nộn của nàng ửng lên như nhiễm đầy ánh nắng chiều, trong ánh mắt xinh đẹp nhưng chất chứa hơi nước, tầm mắt mê mang lại ỷ lại, đôi môi tinh xảo đỏ bừng hơi hơi mở ra, giống hai cánh hoa mềm mại. Hô hấp của nàng thoáng dồn dập, nhanh chóng phun ra từng ngụm hơi thở thơm ngọt.
Tay hắn chậm rãi duỗi đến cần cổ của nàng, trán kề trán, trầm thấp lại nguy hiểm hỏi ——
"Lại muốn cùng ta đồng quy vu tận? Hử?"
A Li đưa tầm mắt trống rỗng ngắm nhìn khuôn mặt hung ác nham hiểm dầy đặc của hình.
Nàng phát hiện tâm tình của hắn hình như phi thường kém, phi thường phi thường kém.
'Hỏng rồi, ' A Li nghĩ thầm, 'Mới vừa rồi chỉ sợ ta dè dặt quá mức , làm hắn hiểu lầm ta ghét bỏ hắn kỹ thuật không tinh... Nam nhân để ý nhất không phải chuyện này sao?'
Tròng mắt chuyển động, nàng vội vàng thổ lộ: "Không! Ta..."
Nàng theo bản năng nói lên một cụm từ không mấy ý nghĩa ——
"Ta muốn cùng ngươi dài đằng đẵng!"
Biểu cảm của Vân Dục Hưu như là bị gà mổ cho một ngụm.
Hắn dùng khuỷu tay chống cơ thể đứng dậy, cách nàng xa chút, con ngươi co rút thành một điểm nhỏ, không chớp mắt một cái nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi, ta? Dài đằng đẵng?"
Ngón tay chạm vào vành tai của nàng.
Thời gian giống như yên lặng . A Li chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân.
Không biết qua bao lâu, Vân Dục Hưu bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng .
"Tốt."
A Li nghe thấy hắn nhẹ bổng nói.
Khoé miệng Vân Dục Hưu hơi cong lên một ý cười có chút ác ý, thốt nhiên ra tay che lại ma khí của A Li.
A Li: ? ? ? ! ! !
Hắn giữ chặt nàng, thế công còn cuồng nhiệt hơn trước gấp trăm lần!
A Li cảm thấy bản thân giống như bỗng nhiên bị trôi nổi trên mặt biển đầy sóng to quay cuồng.
Nàng bồng bềnh trên ngọn sóng trong nháy mắt, sau đó bị ngã mạnh vào dưới sóng.
Đầu óc trống rỗng, trong lỗ tai tất cả đều là thanh âm kịch liệt của sóng biển.
Mỗi khi nàng cho rằng đây chính là cực hạn, cơn sóng to kế tiếp luôn vô cùng tinh chuẩn, chụp cho nàng linh hồn xuất khiếu.
Nàng thế nào cũng không thể tưởng tượng được, tiếp xúc thân thể còn có thể xúc động thần hồn hơn cả ý hợp tâm đầu.
Nàng muốn dè dặt cũng dè dặt không xong, thân thể nàng không khỏi khóc lớn, thét chói tai.
Chờ đợi nàng là những cơn sóng biển vô bờ.
Đêm đó, A Li cảm thấy bản thân đã chết thật nhiều lần, sau đó lại bị hắn bắt lấy mắt cá chân, tha từ trong địa ngục trở về.
Đợi đến khi A Li choáng váng hồ hồ lấy lại tinh thần, phát hiện Vân Dục Hưu đang nhìn chằm chằm nàng.
Ánh mắt không phải quá mức thân cận.
A Li: Suy nghĩ của nhận vật phản diện quả nhiên không giống với thường nhân! Cái gì thương tiếc a thề non hẹn biển a, chỉ sợ đời này đều hưởng thụ không nổi !
Hai người đối diện một lát, Vân Dục Hưu cuối cùng cũng có ý muốn mở miệng.
A Li mím chặt môi, ngước đầu như một con chim nhìn hắn.
Tâm Vân Dục Hưu thình lình mềm nhũn lại, nhưng hắn lập tức thu lại cảm xúc ôn nhu không nên có, lãnh ngạnh nói với nàng: "Ngươi và ta, cái gì cũng không phải. Đợi mấy ngày nữa chán sẽ giết ngươi."
Đây không phải là nhân vật phản diện, đây là tổng tài trong tiểu thuyết ngược thân tiêu chuẩn!
A Li: "? ? ?" Nhưng mà thân ái, khi ngài nói mấy lời thoại kiểu bá đạo ngược tâm, ngược can, ngược tì phế gì đó, bên này đề nghị ngài có thể giấu lỗ tai mình lại trước hay không?
Nàng cảm thấy bản thân mình nếu một ngày nào đó hồn nhiên chết ở trên tay hắn, nhất định là bởi vì cái lỗ tai đáng chết này! Ông trời có linh thiên, cầu nguyện Vân Dục Hưu cả đời đều đừng soi gương!
Vân Dục Hưu không lưu tình chút nào đứng dậy, chỉ chừa cho A Li một bóng lưng xinh đẹp.
"Trên lưng ngươi là cái gì vậy?" A Li tự động che giấu cảm xúc đã biết tên này nghĩ một đằng nói một nẻo, nghi hoặc hỏi chuyện khác.
Trên lưng Vân Dục Hưu có mấy vết cào đỏ tươi giao nhau, độ dài cũng tương đối, nhìn có chút ghê người. Hình như là vết thương cũ.
Nhất định không phải là nàng cào !
Hắn ngoái đầu nhìn lại, liếc nàng một cái, lành lạnh nói: "Chuyện tốt của một con súc sinh làm."
A Li nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, không nhận ra hắn có phải đang mắng nàng hay không.
Vậy không cần phải xử lý nữa!
Khi A Li chuẩn bị ngưng ra một bộ xiêm y màu sắc sáng sủa một chút để mặc, bỗng nhiên phát hiện ma tâm vẫn còn bị hắn phong ấn .
"Ta không có xiêm y..."
Vân Dục Hưu nhíu mi, nhìn nàng một lát, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một bộ xiêm y cũ mà hắn từng mặc khi còn là người, thô lỗ mặc vào cho nàng.
Ý tứ này là không giải phong ấn cho nàng ?
A Li sớm quen với tính tình âm u bất định của đại ma vương, nàng nhún nhún vai, đi sau lưng hắn bước ra ngoài.
Kẽ chân dẫm lên nền gạch lạnh lẽo, từng cơn lạnh buốt thấm vào trong phế phủ.
"Ách xì!" A Li đánh liên tục ba cái hắt xì.
Vân Dục Hưu nhéo nhéo mi, nhẹ nhàng xuy một tiếng, thu hồi trói buộc ma khí của nàng.
"Cỡ như ngươi cũng không quậy nổi cái sóng gió gì... Nếu như ngươi thông minh, tốt nhất vĩnh viễn đừng để ta nhìn ra ý đồ của ngươi. Bằng không..." Hắn cúi đầu tự nói.
Kỳ thực A Li là có một chút xót xa .
Thắt lưng của nàng vừa mỏi lại đau, hai chân cứ run lên. Nhưng hắn căn bản mặc kệ nàng, chỉ dẫn đầu đi nhanh về phía trước.
'Quên đi, không người nào là toàn vẹn. Làm gì có cái loại người đối với ai cũng lạnh như băng, lại đặc biệt chỉ tốt với một mình ta chứ? Thôi cho qua vậy ! Đại tủ lạnh cũng tốt hơn điều hoà trung ương nhiều ~ '
Đang lúc nàng nói lảm nhảm, Vân Dục Hưu bỗng nhiên quay người lại, ôm lấy nàng một phen.
"Ngươi là ốc sên sao."
Hắn tức giận nói.
A Li ngây người ngẩn ngơ, không nhịn xuống, chôn mặt vào dưới xiêm y của hắn, cười ra tiếng.
Khi hai người trở lại ma động hắc ám, Đế Vô Thần đã đem cái con mối kia lăn qua lộn lại, thẩm tra đến thấu triệt.
Con mối này ngày trước có gặp gỡ một người, người kia từng câu từng chữ đều có thể nói ra suy nghĩ tận đáy lòng hắn. Trong bất tri bất giác, hắn bị khơi dậy khó chịu tràn đầy trong lòng. Sau đó người nọ lại rót cho hắn một nguồn năng lượng cực đại mà không cần hồi báo, để cho hắn bắt sống vợ chồng Tây Thiên Ma, mang về hang ổ mối vương.
Con mối cũng không biết hình dáng người kia ra sao, khi hắn xuất hiện, thân thể như khóa lại trong một tầng mây mù, ngay cả cao thấp mập ốm cũng nhìn không ra, thanh âm cũng không phân biệt được nam nữ.
Vân Dục Hưu trầm ngâm một lát, để cho đám người Đế Vô Thần Điều Đồ tiếp tục ở bên trong ma diễm của hắn, xách con mối lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Dẫn đường."
Rời khỏi ma động, Vân Dục Hưu biến A Li thành một con chim nhỏ, đặt trong ngực, sau đó quanh thân là màn sương mù đen, hơi thở thật nhanh trầm xuống. Chỉ trong vài bước, hắn đã hóa thành hình dạng một con mối.
Con mối bị hắn bóp trong lòng bàn tay, giống GPS dẫn đường, dẫn hắn theo hướng người thần bí kia.
Theo mùi, rất nhanh đến giao giới của Trung Châu và Bắc Ma vực, phát hiện một người.
A Li vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, người xuất hiện tại trong tầm mắt, đúng là...
Ngọc, Li, Hành!