Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 30: Bắt lương nhân




Thân ảnh Vân ɖu͙ƈ Hưu quỷ mị biến mất tại chỗ, trong nháy mắt, xuất hiện lại bên cạnh A Li.

Một bàn tay lạnh như băng rơi xuống trêи vai A Li.

Đại ma đầu đầy lòng ác ý, ôm toàn bộ thân thể nho nhỏ của A Li vào trong lòng, ánh mắt khiêu khích tà tà ngạo nghễ nhìn Giang Nhật Dật.

"Đánh ngươi, không cần đến nguyên khí bản mạng." Vân ɖu͙ƈ Hưu cong khoé môi, nói một câu thật gợi đòn.

Hắn tiện tay đẩy A Li ra phía sau một cái, đẩy đến trong lòng A Ngọc.

A Li ngơ ngác nhìn tư thế vô lại cợt nhả này của hắn, nhưng mọi khi liền cảm thấy hắn rất giống một thiếu niên bất lương trẻ trâu sắp đánh nhau trước cổng trường.

Dự cảm của nàng không sai.

Một giây sau, chỉ thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu hơi cuốn ống tay áo lên, thân ảnh chợt lóe, nắm tay lại thẳng thừng đấm trúng bên mặt trái của Giang Nhật Dật!

"..."

Giang Nhật Dật có nguyên khí bản mạng hộ thân nên không quá ảnh hưởng, ngược lại Vân ɖu͙ƈ Hưu xuất ra cú đấm này, không hề có gì phòng ngự liền da tróc thịt bong, trêи ngón tay lộ ra xương trắng.

Nhưng mà Giang Nhật Dật cũng không phải quá dễ chịu, tuy rằng hắn không bị thương, nhưng bị người ta đánh vào mặt trước mặt nhiều người như vậy, quả thực có thể nói là vô cùng nhục nhã. Hắn liền lùi lại vài bước, mới triệt giảm hết lực đạo của Vân ɖu͙ƈ Hưu trêи mặt.

Vân ɖu͙ƈ Hưu lại biến mất, khi xuất hiện lại, người đã im hơi lặng tiếng nhảy đến trêи đỉnh đầu của Giang Nhật Dật, hai tay nắm lại, nhe răng cười , trùng trùng nện xuống!

"Hắn ở trêи ——" Vu Sơn Tú đang nằm trêи đỉnh ma động tìm kiếm Ấn vực chủ là người đầu tiên phát hiện ra động tác của Vân ɖu͙ƈ Hưu.

Phản ứng của Giang Nhật Dật m không thể không nói là bất phàm, thân thể lập tức nghiêng qua một bên, một luồng sát khí đính lên dây leo màu nâu theo lòng bàn tay hắn túa ra, vừa lúc cản lại Vân ɖu͙ƈ Hưu. Màu sắc cũng dây leo đậm như vậy, cũng có ý nghĩa là Giang Nhật Dật đã động sát ý.

Giang Nhật Dật nheo mắt lại, chuẩn bị nghênh đón chấn động của phản lực.

Không nghĩ tới đám dây leo kia vậy mà thẳng tắp xuyên thấu qua thân thể của Vân ɖu͙ƈ Hưu.

Vẻ mặt nhe răng cười của Vân ɖu͙ƈ Hưu tiêu tán .

Là tàn ảnh!

Trong lòng Giang Nhật Dật phát lạnh, không kịp né tránh, trêи mặt bên phải lại thực sự trúng thêm một đấm!

Tuy rằng thoạt nhìn Vân ɖu͙ƈ Hưu bị thương hơi nặng chút, nhưng Giang Nhật Dật thì đã sắp nổi điên .

Tâm thần tán loạn, động tác càng lộ ra nhiều sơ hở hơn.

Vân ɖu͙ƈ Hưu dễ dàng liền kề sát vào trước ngực hắn, trùng trùng một khuỷu tay đánh vào trêи ngực Giang Nhật Dật.

Vẫn chưa đánh tan được phòng ngự của nguyên khí bản mạng.

Vân ɖu͙ƈ Hưu hai đấm lấy máu, khuỷu tay cũng hình như hơi gãy xuống, cong cong quái dị. Hắn lơ đễnh, tiện tay gắn gắn mấy đốt ngón tay đang gãy, thân hình vọt đến phía sau Giang Nhật Dật, thân thể ngả về phía sau, một cước đạp trúng ʍôиɠ của hắn.

"Vân ɖu͙ƈ Hưu! Thật sự là đi mòn đế giày cũng không thấy, ngươi lại tự mình đi tìm chết !" Giang Nhật Dật giận dữ cười, trong thân thể điên cuồng mà trào ra vô số dây leo, chặt chẽ bảo vệ bản thể, cả người thoạt nhìn như một con hải sâm với mấy xúc tua lay động.

Vân ɖu͙ƈ Hưu hình như căn bản không cảm giác được đau đớn, hắn phóng thân lên, không hề có kết cấu gì bắt lấy mấy dây mây này, giơ nấm đấm ra đấm đá loạn xạ.

Rất nhanh, hắn cả người đầy máu. Giang Nhật Dật tuy có chút không hiểu, nhưng thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu không ngừng bị thương, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái.

"Sao đại nhân lại đánh như vậy chứ?" Điều Đồ đang yên lặng nhìn hai người chiến đấu, không kềm lòng được nói, "Hay là ngài đang muốn xả giận cho nữ nhi của chúng ta ?"

Mặt già của A Li ửng đỏ, cảm thấy thật ngượng ngùng.

A Ngọc lại rất tỉnh táo, nàng mạnh mẽ túm lấy cánh tay của Điều Đồ, hạ giọng nói, "Đại nhân đang kéo dài thời gian, cấm chế phong ma còn khoảng một trăm tức (một trăm giây) nữa là kết thúc! Đến lúc đó ta bám lấy Vu Sơn Tú, chàng cùng đại nhân hợp lực đánh chết cái tên quy tôn tử này, sau đó lại qua giúp ta giết chết xà tinh!"

A Li xấu hổ đảo mắt vòng vòng, vì bản thân mình mới vừa rồi tự nhiên đỏ mặt lại thấy mặt đỏ. Nhưng mà nàng luôn cảm thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu không giống một người mềm dẻo tấn công theo chiến thuật hay âm mưu gì cả, tên đó tự phụ cuồng ngạo, sao lại cho Điều Đồ liên thủ đánh với một mình Giang Nhật Dật chứ?

Giang Nhật Dật cũng không phải kẻ ngu dốt.

Vấn đề A Ngọc nghĩ đến, hắn cũng nghĩ đến.

"Tưởng kéo dài thời gian?" Giang Nhật Dật lạnh giọng quát, "Nằm mơ!"

Chợt, từ trêи cao, pháp tướng tiên nhân cao mười trường đột ngột xuất hiện ra trong hang động hắc ám.

Dòng khí màu xanh lưu chuyển, tiếng hạc hót thanh.

"Vân ɖu͙ƈ Hưu, ta xem ngươi bảo hộ được mấy người!" Chỉ thấy Giang Nhật Dật bấm tay niệm chú kết ấn, tế ra tuyệt thức, trong động bỗng nhiên thay hình đổi dạng, từng trận tiếng chim kêu vang, cỏ xanh từ trêи mặt, trêи mũi hân lập tức sinh sôi, vô số cỏ biếc lan tràn, lan ra che giấu đi thi thể yêu ma khắp chốn.

"Không tốt!" A Ngọc ôm lấy A Li, đem nàng quăng lên trêи bờ vai rộng lớn của Điều Đồ.

Đúng lúc này, Giang Nhật Dật phát ra sát chiêu, cỏ biếc trêи mặt đất trong nháy mắt sinh trưởng vù vù, giống như rắn độc phù phù phun nọc, thẳng tắp đánh úp về phía vài yêu ma đang đứng xung quanh.

Điều Đồ A Ngọc cầm tay nhảy lên, rơi xuống ven một chậu than vĩ đại.

"Ui —— nóng nóng nóng!" Bàn tay to lớn của con gấu tinh nháy mắt đỏ lên.

"Đừng kêu! Chàng nhìn xem Điều Tể kìa!" A Ngọc đang ngồi trêи lưng Điều Đồ, lòng còn sợ hãi nhìn phía dưới.

Chỉ thấy Điều Tể không kịp né tránh, bị đám cỏ biếc sinh trưởng tốt kia theo bàn chân bò lên, chui vào bên trong da thịt, nhìn từ ngoài như có con gì còn sống đang vặn vẹo mấp máy, leo lên phía trêи.

Hắn há to miệng, phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm: "Đại ca! Cứu ta! A a a a a đau quá a a!"

"Nhị đệ!" Con ngươi Điều Đồ gần như căng chặt.

Còn chưa kịp suy xét có cứu hay không, cứu như thế nào, Điều Đồ liền thấy mảng cỏ xanh biếc kia đã bò về hướng chậu than, định leo lên trên!

Hắn há miệng liếc mắt nhìn Điều Tể một cái, cảm thấy vẫn nên cố gắng bảo vệ cho toàn gia bản thân không để rơi vào tình cảnh kia là khẩn thiết hơn, lúc này xoay đầu đi, không còn để ý tới Điều Tể đang gào khóc cầu xin.

Điều Đồ một tay nắm thắt lưng A Ngọc, một tay kia đỡ lấy bả vai A Li, mang theo hai nàng nhảy cao cao lên, oanh một cái. rơi xuống một chậu than rất cao.

Nóng, nóng, nóng, thôi nóng riết cũng quen .

Ở trung tâm ma động, đám cỏ biếc mọc lên cao nhất, thân thể phì nhiêu nhất đang thẳng tắp lấy Vân ɖu͙ƈ Hưu giữa không trung.

Lúc này, trêи khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm của đại ma đầu kia, rốt cục cũng lộ ra một nụ cười trào phúng, cảm thấy mỹ mãn.

"Ê, đó là toàn bộ thực lực của ngươi ?"

Pháp tướng của Giang Nhật Dật vẫn trang nghiêm, không nói một lời, nâng một ngón tay lên, chỉ thấy trong hư không hiện lên vô số sáu dây leo to như dây thừng, đám dây leo màu nâu đậm nhất uốn lượn mà ra.

Lúc này, Điều Đồ đã bị ép đến mấy chậu than của bậc thềm trêи cùng, mắt thấy đám cỏ biếc như mấy cái thảm đang mấp máy miệng từ bốn phương tám hướng cuốn lại, lại liếc mắt nhìn Điều Tể lúc này thân thể đã bị cỏ biếc triệt nhét cứng vào, thành một con bù nhìn không còn sức sống, hãi hùng trong mắt vẫn còn nguyên, Điều Đồ run run rẩy rẩy hướng về Vân ɖu͙ƈ Hưu đang ở giữa không trung liên tục kêu cứu mạng.

Khoé mắt Vân ɖu͙ƈ Hưu bất động, không chút để ý chờ đợi Giang Nhật Dật thúc tu vi thúc lên tới cực hạn.

Cỏ biếc rất nhanh chóng sẽ theo bốn phía vách đá lan đến trêи đỉnh điện, từ trêи cao nhè nhẹ từng đợt từng đợt buông xuống dưới.

Điều Đồ bị ép phải ngồi xổm xuống, nước mắt sắp toát ra rồi. Mắt thấy đám cỏ biếc trêи đỉnh đầu đang lung lay như sắp rơi xuống, còn phía dưới thì cả một thảm cỏ đang kẹt dưới chậu than, trêи ngọn cỏ như có giác ʍút̼, mấp máy không ngừng phát ra tiếng "Ti ti", chuẩn bị cao thấp giáp công bất cứ lúc nào. Thật đúng là lên trời không lối, xuống đất không cửa mà!

Tuy rằng than bên trong chậu than đã bị Điều Đồ đạp xuống, nhưng cái bồn đá to này sớm bị nung đến đỏ hồng lên, khi ngồi xổm xuống một cái, Điều Đồ chỉ cảm thấy từng cơn sóng nhiệt chui vào ʍôиɠ. Nếu là có thể tránh được một kiếp, chỉ sợ chưa qua một tháng, chuyện đại tiện của hắn cũng sẽ trở thành vấn đề nan giải.

Điều Đồ sắp khóc, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt, chân run run bảo vệ phía bên hông cùng hai bảo bối trêи vai, miệng còn an ủi: "Phu nhân và Li nhi không cần sợ, chỉ là mấy thứ linh tinh nhãi nhép, dám lại đây lão hùng một vuốt bào trọc hết chúng nó !"

Nói thì nói như thế , nhưng thân hình cường tráng lại không thể không tránh trái tránh phải, căn bản không dám để cho mấy thứ nhãi nhép kia đụng tới chút nào.

Chạm vào liền chui vào trong ngay, độc lắm!

Khi thiết kế cái chậu than này, cũng không ai lo lắng bận tâm đến thể trọng của Tây Thiên Ma đại nhân.

Điều Đồ nôn nóng liếc trái liếc phải, chưa xoay được hai vòng liền nghe được dưới ʍôиɠ truyền đến tiếng gãy thanh thúy...

"A a a a a a —— "

Chậu than vỡ, con gấu tinh chậm rãi nghiêng ngã, ngã bậc về phía dưới bậc thềm đang phủ đầy cỏ biếc.

Điều Đồ chỉ kịp đưa cánh tay tráng kiện ra sau lưng, ôm lấy A Ngọc A Li lôi đến phía trước ngực, liền "Phanh" một tiếng, ngã vào trong thảm cỏ!

Ngay tại chớp mắt này, Vân ɖu͙ƈ Hưu rốt cục cử động .

Chỉ thấy cánh chim màu đen bỗng nhiên xòe ra!

Màu xanh cỏ biếc Giang Nhật Dật mang đến đầy phòng nhất thời bị càn quét không còn một mảnh!

Đám cỏ xanh mới tiến vào lỗ mũi con gấu tinh lập tức ngừng mấp máy.

Pháp tướng ác ma cao hai mươi trượng hiện ra sừng sững, trong đôi mắt đỏ đậm đã hiện ra ánh sáng tà ác, hắn xoay tay nắm chặt thanh gỗ đen to lớn, nhưng lại không dùng nó để công kϊƈɦ, một bàn tay khác nắm chặt lại, liền một đấm đập vào trong mặt pháp tướng của Giang Nhật Dật!

Cái tư thế này, thật đúng là giống y đúc khi nãy!

Cũng giống như vậy,pháp tướng không có nguyên khí bản mạng hộ thể, nắm tay của pháp tướng ác ma pháp nhất thời nứt ra rồi.

Vân ɖu͙ƈ Hưu lơ đễnh, đổi thanh gỗ đen kia qua bên tay đang bị nứt ra thành mấy mảnh nhỏ, nắm chặt lại bàn tay bên kia, lại đánh trúng vào sườn mặt bên kia của Giang Nhật Dật tiếp! Lần này, Giang Nhật Dật không chỉ có mất mặt . Pháp tướng vốn là mượn lực thiên, nguyên khí bản mạng cũng không thể chống đỡ hết toàn bộ công kϊƈɦ của Vân ɖu͙ƈ Hưu. Thực lực hai người chênh lệch rất lớn, hai đấm này của Vân ɖu͙ƈ Hưu cơ hồ như triệt để đánh tan phòng ngự nguyên khí bản mạng của Giang Nhật Dật!

Độ cao của pháp tướng Giang Nhật Dật chỉ mới đứng tới lưng quần của pháp tướng Vân ɖu͙ƈ Hưu, cái tư thế mà pháp tướng ác ma đứng đánh pháp tướng của hắn tưởng thật như là cha đang đánh con trai.

Điều Đồ nhe răng nhếch miệng liên tục khen hay. Sau khi đám cỏ biếc lui đi, A Ngọc cùng A Li phát hiện lưng của con gấu tinh này đã bị cỏ chui vào đến huyết nhục mơ hồ, nếu không phải là hắn da dày thịt béo, chỉ sợ cũng đã giống như Điều Tể, bị chui vào đến tận tâm can rồi! A Ngọc đau lòng khóc lên, vừa khóc, vừa dùng bàn tay mình vuốt vuốt lưng hắn, thỉnh thoảng lại suýt xoa không ngừng.

A Li kinh ngạc nhìn, trong lòng dâng lên một ít tình cảm kỳ quái.

Ở phía bên kia, bản thể Giang Nhật Dật bị thương, lại thấy pháp tướng của mình chỉ mới đứng đến lưng quần pháp tướng của Vân ɖu͙ƈ Hưu, hãi hùng đến hồn phách bay đi một nửa.

Chỉ mới mấy ngày trước, Vân ɖu͙ƈ Hưu không có nguyên khí bản mạng hộ thể, thực lực cũng chỉ tương đương với bản thân mình thôi!

Làm sao có thể tấn giai nhanh như vậy!

Từ sau khi phi thăng thành tiên, Giang Nhật Dật đã lâu lắm rồi không cảm giác được nóng lạnh, cho tới bây giờ.

Cảm giác lạnh cả người chậm rãi từ ngực lan tràn tới toàn thân, hắn theo bản năng triệu hồi tất cả linh lực, đem hết thảy linh lực có thể mượn được của thiên địa đều tụ ở phía trước, ngăn cản công kϊƈɦ của tên Vân ɖu͙ƈ Hưu kia, đúng là âm hồn bất tán.

Điều duy nhất làm cho hắn cảm thấy an ủi chính là, Vân ɖu͙ƈ Hưu cũng không dễ chịu hơn so với hắn chút nào.

Bàn tay của pháp tướng ác ma sớm đã rách nát, chỉ còn lại mấy khúc xương trắng gãy, xương cánh tay cũng bị đứt, méo mó quặc quẹo bên người. Hắn đã không còn có thể cầm cái thanh gỗ Tử Liêm tượng trưng cho thân phận ma tôn nữa, đàng đem nó tà tà gác lên trêи vai mình.

Thoạt nhìn thì kẻ côn đồ ăn hϊế͙p͙ người lại bị thương nặng hơn chút.

Giang Nhật Dật vừa bị động phòng thủ, vừa rất có tâm cơ chuyển ánh mắt về phía Vân ɖu͙ƈ Hưu cùng A Li, đề phòng hắn triệu hồi nguyên khí bản mạng về.

Cuối cùng, pháp tướng ác ma đã bị đứt gãy hai tay hoàn toàn.

Cơ hội tốt!

Ánh mắt Giang Nhật Dật sáng lên, đem hết toàn bộ sức lực tập trung thành một kϊƈɦ chí mạng, thanh kiếm xanh trong tay hắn bắt đầu động, linh khí tụ dần, bao lấy và ngưng tụ thanh kiếm trong tay hắn thành một thanh kiếm cực to trong vắt như lưu ly màu ngọc bích, trong ma động hắc ám phảng phất như được đốt lên một vại lửa, tất cả mọi góc đều bị ánh sáng xanh chiếu rọi hiện ra.

"Chịu chết đi!"

Giang Nhật Dật lớn giọng quát một tiếng, hai tay từ trước ngực lập tức vung ra!

Chỉ thấy thanh kiếm ngọc lưu ly lấy sức lực vạn quân, tốc độ như xé rách bầu trời, đâm đến trước ngực Vân ɖu͙ƈ Hưu!

---------

Tác giả có chuyện muốn kể: ----- chiến đấu kịch liệt như vậy, làm sao có thể thiếu chút chuyện nhỏ bên lề ^^ ------

Sau trận đại chiến của Vân ɖu͙ƈ Hưu cùng Giang Nhật Dật, ma động hắc ám chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.

Điều Đồ A Ngọc: "Li nhi không cần lo lắng! Nhà ở bị đánh hỏng rồi, ta vừa vặn làm một cái mới! Ngươi có yêu cầu gì đặc biệt cứ nói ra, cha mẹ nhất định thỏa mãn ngươi!"

A Li: "Ta thích cái không gian nho nhỏ, vừa vặn đủ nằm là được, tốt nhất phải thuần thiên nhiên, không ô nhiễm môi trường, mang một chút mùi cỏ cây. Nếu được, nó có thể bao bọc lấy xung quanh ta, như vậy tương đối có cảm giác an toàn. À, còn mùa đông không có gió nào lọt vào được thì càng tốt!"

Điều Đồ A Ngọc bừng tỉnh đại ngộ.

Vân ɖu͙ƈ Hưu như có chút đăm chiêu.

Một giờ sau...

Điều Đồ A Ngọc mang về một cái lồng chim xinh đẹp tinh xảo.

Vân ɖu͙ƈ Hưu tha đến đây một cái quan tài.